Tôi Lấp Đầy Tủ Lạnh Sinh Tồn Ở Mạt Thế

Chương 226

Cho nên cô ta chỉ có thể đến hai chỗ, một chính là ở lại khu biệt thự, còn hai chính là trở về nơi ở cũ.

Vậy câu hỏi đặt ra là liệu ngày hôm đó Sở Định Phong có dịch chuyển về biệt thự, bây giờ hai người bọn họ có đang trốn cùng nhau không?

Xem ra phải nghĩ cách khác.

Sáng hôm sau, chuyện đầu tiên Nguyễn Ngưng làm sau khi rời giường chính là mở cửa hàng hệ thống ra, thấy bên trong đã được đổi thành một hồ nước.

Trong phần tóm tắt giới thiệu có ghi, hồ nước có thể nuôi tất cả các loại động vật dưới nước, diện tích là một mẫu, phải kết hợp sử dụng với không gian gieo trồng.

Nguyễn Ngưng hỏi hệ thống: “Cái này sẽ chiếm diện tích đất canh tác ban đầu à?”

Hệ thống: “Giá bán của nó là mười nghìn điểm cống hiến, cho nên không có đâu.”

“Được rồi, ta cũng chỉ hỏi thử thôi.”

Nếu cửa hàng của hệ thống không làm mới cái gì có thể dùng được thì chỉ còn cách thực hiện kế hoạch B.

Nguyễn Ngưng nói với cha mẹ một tiếng rồi đến trại tị nạn tìm Trình Quý Khoan.

Hôm qua anh vừa mới từ bên ngoài trở về nên quân đội cho anh nghỉ phép ba ngày.

Vừa nghe Nguyễn Ngưng có việc muốn nhờ mình, Trình Quý Khoan lập tức đồng ý.

Hai người đi vào phạm vi xung quanh của khu biệt thự, Nguyễn Ngưng dặn dò: “Anh cứ giả bộ như đang đi vào tìm vật tư, lục soát từng phòng một, nếu nhìn thấy một người phụ nữ thì có thể hỏi thăm một chút, còn nếu là một cặp tình nhân thì nhanh chóng bỏ chạy.”

Trình Quý Khoan gật đầu.

Sau khi anh tiến vào khu biệt thự, Nguyễn Ngưng cảm thấy có hơi lạnh, cô dứt khoát lấy dao ra chặt một ít củi, sau đó đốt lửa ngay tại chỗ.

Khoảng nửa tiếng sau, Trình Quý Khoan từ khu biệt tự quay lại.

Nguyễn Ngưng vội vàng hỏi: “Thế nào rồi, bên trong có ai không?”

Trình Quý Khoan lắc đầu: “Nhưng có dấu vết từng có người sống ở đó, có lẽ mới rời đi được một thời gian.”

Nguyễn Ngưng nói: “Vậy chúng ta đến chỗ khác đi.”

Dập tắt đống lửa trên đất, hai người lại xuất phát.

Lần này nơi bọn họ tới là một khu chung cư nhỏ.

Khu chung cư này vừa nhỏ vừa cũ, hầu như những hộ gia đình ở đây đều là khách thuê nhà, trước khi tận thế đến, giá thuê ở đây cũng không hề rẻ chút nào.

Đến gần khu chung cư, cả hai cởi giày trượt ra rồi mới đi về phía trước.

Nguyễn Ngưng đang định dặn dò hai câu, Trình Quý Khoan đột nhiên mở miệng nói: “Tôi nghe Quý Lịch nói cô gặp lại bạn trai cũ ở doanh trại Nguyệt Sơn?”

Nguyễn Ngưng không phản ứng kịp: “Hả?”

Sau khi nhận ra thực chất anh đang hỏi chuyện phiếm, Nguyễn Ngưng nhìn Trình Quý Khoan với ánh mắt thật sâu, không ngờ anh lại còn có sở thích này.

Nguyễn Ngưng suy nghĩ nói: “Đúng là có gặp lại, thậm chí còn nói chuyện đôi ba câu.”

Trình Quý Khoan: “Cô không để Quý Lịch tiết lộ địa chỉ của cô là vì anh ta sao?”

Thì ra Trình Quý Lịch hiểu động cơ của cô thành thế này?

Nguyễn Ngưng dựa theo đó mà nói: “Có thể coi là vậy, nhớ bảo cậu ấy giúp tôi giữ bí mật.”

Trình Quý Khoan gật đầu.

Nguyễn Ngưng quyết định đưa đề tài quay trở lại chính sự, cô chỉ tay vào một tòa nhà ở phía tây: “Anh đến căn phòng bên phải trên tầng ba của tòa nhà kia nhé.”

“Có thể có một người phụ nữ xinh đẹp ở trong đó, cô ấy tên Vu Lệ, nếu cô ấy chỉ ở một mình thì anh đưa cô ấy tới gặp tôi.”

“Nếu trong nhà cô ấy còn một người đàn ông bị chặt mất một cánh tay thì anh nói mình tìm lầm nhà.”

“Nếu anh ta không tin thì anh nói bản thân là khách hàng cũ, nói chung cứ lấy lệ cho qua.”

Trình Quý Khoan nhíu mày: “Khách hàng cũ? Trước đây bọn họ bán cái gì?”

Nguyễn Ngưng ho một tiếng: “Trước kia Vu Lệ làm cái kia.”

Trình Quý Khoan trầm mặc vài giây, thở dài: “Bên ngoài lạnh lắm, cô tìm chỗ chỗ tránh đi, tôi sẽ đi nhanh thôi.”

Nguyễn Ngưng gật đầu.

Lần này có mục tiêu chính xác nên chỉ khoảng mười phút sau Trình Quý Khoan đã quay trở lại.

Nguyễn Ngưng ở trong tòa nhà vẫy tay với anh, sau khi Trình Quý Khoan đi lên, cô vội vàng hỏi: “Sao rồi?”

Trình Quý Khoan nói: “Có người tên Vu Lệ, có đàn ông trong phòng cô ấy nhưng chắc không phải là người cô nhắc đến.”

Nguyễn Ngưng trợn tròn mắt.
Bạn cần đăng nhập để bình luận