Tôi Lấp Đầy Tủ Lạnh Sinh Tồn Ở Mạt Thế

Chương 85

Nguyễn Ngưng không muốn nói nhảm nữa, “vụt” bắn ra một mũi tên.

Ngay sau đó, ầm một tiếng, cửa sổ ở lối thoát hiểm vỡ vụn.

Mũi tên này nhắm thẳng về phía Ngô Tấn, dựa theo kinh nghiệm luyện tập mấy ngày nay của cô cùng với tăng cường của hệ thống, cô chắc một trăm phần trăm bản thân có thể bắn trúng tên biến thái này.

Trong khoảnh khắc ngàn cân treo sợi tóc này, Ngô Tấn sợ đến mức đồng tử giãn ra, anh ta theo bản năng tóm lấy những người xung quanh mình.

Một tiếng hét vang lên từ cầu thang.

Tình cờ người cấp dưới này lại là người cầm nến nên cả hành lang chìm trong bóng tối.

Sáu người bên ngoài loạn hết cả lên, có người đi giúp đỡ, có người sợ hãi muốn bỏ chạy, khoảng chừng bốn năm phút sau, Ngô Tấn quỳ xuống đất nhặt nến lên, thắp sáng nó lần nữa.

Cầm cây nến thô sơ trong tay, mí mắt Ngô Tấn giật mạnh liên hồi, anh ta không thèm nhìn vết thương đang chảy máu của đồng đội mình, mà nhìn chăm chú về phía Nguyễn Ngưng đang đứng.

Sau đó anh ta thầm mắng một tiếng mẹ nó.

Lúc này, Nguyễn Ngưng đã lắp xong mũi tên thứ hai, cô cầm cung tên, nhàn nhã nhìn bọn họ.

Sau khi nhìn thấy cảnh này, những người khác đều nhanh chân cách xa Ngô Tấn khoảng tám trăm mét.

Ngay cả một tiếng “mẹ nó” Ngô Tấn cũng không mắng được.

Bây giờ anh ta không chỉ đau đầu mà còn sợ Nguyễn Ngưng không nói không rằng mà bắn tên!

Lúc này Nguyễn Ngưng đang kết nối với hệ thống: “Lần này bên cạnh anh ta không còn ai để anh ta tóm nữa, ta có thể bắn trúng không?”

Hệ thống suy tính: “Khó nói lắm, hay là chúng ta cứ thử đi?”

Nguyễn Ngưng không muốn chỉ vì thử một lần mà hy sinh bản thân, nhưng lại không nhịn được ngứa tay, sau khi suy nghĩ khoảng năm giây, lúc cô chuẩn bị bắn tên đột nhiên Ngô Tấn ở bên ngoài la lớn.

“Từ từ!”

Nguyễn Ngưng đợi một lát, rời mắt khỏi ống ngắm.

Ngô Tấn tức giận đập cây nến xuống đất, tia lửa bắn tung tóe: “Con mẹ nó, để tôi xem bây giờ cô bắn thế nào!”

“Mọi người, mau lên, chúng ta trốn ra sau cửa rồi phá cánh cửa thoát hiểm này ra.”

Xung quanh tối đen như mực, không nhìn được gì cả.

Nguyễn Ngưng rất biết lắng nghe cất cung tên vào trong không gian, sau đó lấy súng lục ra: “Mấy người chắc chắn không?”

“Thật ra trong tay tôi vẫn còn một khẩu súng, bắn xuyên qua cửa gỗ hẳn là không thành vấn để.”

Cầu thang đột nhiên im lặng.

Trong bóng tối, có người nhu nhược nói: “Đại ca! Chúng ta mau lên lầu thôi, Tiểu Lâm Tử còn đang chảy máu.”

“Đúng, đúng, đúng, chúng ta nhanh chóng tìm thuốc cầm máu, còn mũi tên này xử lý thế nào đây, rút ra hả?”

“Làm sao bây giờ, Tiểu Lâm Tử sẽ không chết chứ!”

Ngô Tấn vội vàng nói: “Tôi còn chưa lấy được thuốc hạ sốt cho tôi nữa!”

“Mẹ nó!” Ngô Tấn nhìn Nguyễn Ngưng bằng ánh mắt ác độc: “Không ngờ người phụ nữ này lại tàn nhẫn như vậy!”

Nguyễn ngưng nói: “Tàm tạm, tàm tạm thôi, hai chúng ta kẻ tám lạng người nửa cân, không phải anh cũng kéo anh em của anh đến chắn tên cho anh sao?”

Bên ngoài lại rơi vào im lặng, cho đến khi nghe thấy tiếng kêu đau đớn của Tiêu Lâm Tử.

Ngô Tấn cắn răng, quan trọng nhất là anh ta không biết bản thân có bị sốt đến mê man không, chỉ cảm thấy đầu càng ngày càng đau, càng ngày càng nặng trĩu hơn.

Ngay cả đứng anh ta cũng đứng không vững.

Không còn cách nào khác, Ngô Tấn đành nói: “Chúng ta đi thôi.”

Trước khi bỏ đi, anh ta còn không quên quay đầu lại đe dọa: “Con điếm kia, thù này tao nhớ kỹ! Đừng để tao tìm được cơ hội nếu không coi chừng tao sẽ hiếp mày trước rồi mới giết chết mày đấy.”

Nguyễn Ngưng không nói lời nào, khẩu súng trong tay cô im lặng biến thành cây cung liên hợp, rồi bắn một mũi tên về nơi phát ra giọng nói của Ngô Tấn.

“Vụt” một tiếng, không biết cuối cùng có bắn trúng hay không.

Nguyễn Ngưng không nghe thấy tiếng kêu đau đớn hoảng loạn, cô nghiêng tai nhưng chỉ nghe thấy tiếng bước chân lộn xộn bỏ chạy lên lầu.

Sợ có người ở lại phục kích, Nguyễn Ngưng không bỏ cây cung xuống ngay mà lẳng lặng chờ đợi một lát.

Trong hành lang không có ai.
Bạn cần đăng nhập để bình luận