Tôi Lấp Đầy Tủ Lạnh Sinh Tồn Ở Mạt Thế

Chương 453

Nguyễn Ngưng: “Nói chuyện với cậu xong, cha mẹ của tớ đã rời khỏi căn cứ Tân Hy Vọng, họ đang ở chỗ khác chờ tớ.”

Trình Quý Lịch sửng sốt: “Nhanh như vậy?”

Nguyễn Ngưng gật đầu: “Thật ra bọn tớ đã đợi rất lâu rồi.”

“Vậy được rồi.” Trình Quý Lịch tuy mỉm cười nhưng ánh mắt lại hơi đỏ, cô ấy cố gắng kìm nén nước mắt: “Không ngờ tớ còn có một người bạn là người ngoài hành tinh, coi như đời này cũng đáng giá.”

Nguyễn Ngưng: “Tớ cũng rất vui khi có thể quen biết được cậu.”

Nguyễn Ngưng không muốn khóc, cô lấy ba mươi cuốn sổ chứng nhận cửa hàng ở trung tâm thương mại ra: “Đây là quà tớ tặng cậu.”

Trình Quý Lịch kinh ngạc đến ngây người: “Cậu mua nhiều cửa hàng như vậy?”

Nguyễn Ngưng nói: “Chắc chắn cậu sẽ không thể giữ lại tất cả vật tư của tớ, thế nào cũng phải giao cho cấp trên, cùng lắm cũng chỉ có thể chừa lại một ít cho bản thân ăn.”

“Cho nên những cửa hàng này mới là quà mà tớ muốn tặng cậu.”

“Cậu năm cái.”

“Anh cậu hai cái.”

“Có cả phần của chị Linh Hạ, Văn Mai, Triệu Na Na nữa, cậu giúp tớ đưa cho bọn họ nhé.”

Trình Quý Lịch lại sửng sốt: “Cảm ơn, tớ muốn có thêm chục người bạn như cậu.”

Nguyễn Ngưng vui vẻ.

“Ở đây có mười lăm cửa hàng được mua dưới tên của Ân Gia Nhu, bây giờ cô ấy đang ở bên ngoài.” Nguyễn Ngưng nói: “Nếu một ngày nào đó trung tâm chỉ huy muốn sáp nhập các căn cứ lớn, cậu giúp tớ đưa những thứ này cho cô ấy.”

Trình Quý Lịch gật đầu.

“Còn một cái là cho bạn trai cũ của tớ.” Nguyễn Ngưng có hơi xấu hổ: “Không phải vì tình cũ nhen nhõm hay gì, cậu không cần nghĩ lung tung, chỉ vì... Ừm, anh ta là người tốt.”

Nếu sau này Lục Tân Hoa bị trừng phạt, cô muốn chừa lại một đường lui cho Lục Trạch, cái người đã nhét thịt bò khô cho cô.”

Trình Quý Lịch: “Cậu yên tâm, tớ sẽ không nghĩ lung tung đâu, hơn nữa tớ thông minh lắm, sẽ không nói chuyện này cho anh tớ biết đâu.”

Nguyễn Ngưng dở khóc dở cười: “Còn lại là của Ngô Đại Vĩ, cậu cũng biết anh ta đó, là đối tác của tớ.”

Trình Quý Lịch cầm sổ nhà trong tay, tức giận nói: “Hiện tại tớ đã có cảm giác cậu thật sự muốn rời đi, thậm chí còn suy nghĩ cho cả đối tác của mình.”

Nguyễn Ngưng bật cười, nghiêng người ôm lấy Trình Quý Lịch.

Cả sơn động ‌an tĩnh lại, hai cái cô gái cùng lau nước mắt.

“Mặc dù là đã chia tay nhưng đối với với chúng ta đó đều là một khởi đầu mới.”

Nguyễn Ngưng nói: “Sau khi tớ rời đi, cuộc sống của cậu sẽ ngày càng tốt hơn, tớ cũng sẽ có thể trở lại hành tinh mà tớ yêu thương.”

Trình Quý Lịch ừ một tiếng.

“Cuối cùng, “Nguyễn Ngưng lấy một tờ giấy trong không gian ra: “Đây là quà mà tớ tặng cho mọi người, chỉ là một món quà dệt hoa trên gấm thôi.”

Trình Quý Lịch tò mò: “Là cái gì vậy?”

Nguyễn Ngưng: “Giữ bí mật nhé, chỉ cần đi theo địa chỉ này là sẽ biết.”

Trình Quý Lịch nhận lấy tờ giấy: “Được.”

Nguyễn Ngưng không ngừng thở dài trong lòng, cô ôm Trình Quý Lịch lần cuối.

Cái ôm này kéo dài rất lâu.

Nhưng dù có kéo dài bao lâu thì bọn họ vẫn phải chia tay nhau.

Nguyễn Ngưng buông cô ấy ra, mỉm cười với Trình Quý Lịch: “Tạm biệt, Quý Lịch.”

Trình Quý Lịch cũng lộ ra nụ cười rạng rỡ nhất, nhìn Nguyễn Ngưng nói: “Ngưng Ngưng, chúc cậu sau này ngày nào cũng vui vẻ, cuộc sống đầm ấm hạnh phúc.”

Nguyễn Ngưng: “Cậu cũng vậy, sau này ngày nào cũng phải vui vẻ, đầm ấm và hạnh phúc.”

Ngay sau đó, Nguyễn Ngưng xuất hiện trong xe RV.

Nguyễn Thứ Phong và Châu Tố Lan đều không có ở đó, sau khi Nguyễn Ngưng xuống xe, cô thấy bọn họ vẫn đang bận rộn trồng một cây ăn quả.

Cây cam đã ra trái.

Đây cũng là thế ngoại đào nguyên mà Nguyễn Ngưng tìm được, trong hai tháng qua, cô đã nhổ hết cây giống ở trong không gian trồng trọt của Châu Tố Lan ra rồi trồng ở đây.

Có lẽ được ánh sáng chiếu rọi nên đám cây cối, hoa cỏ này phát triển rất tốt.

Cách đó không xa là một đàn động vật.

Nguyễn Ngưng đi đến cạnh hai người: “Tất cả đều đã sắp xếp xong, chúng ta đi thôi.”

Châu Tố Lan: “Nhanh thế? Mẹ còn nghĩ hai đứa nhóc các con sẽ khóc không ngừng đấy!”
Bạn cần đăng nhập để bình luận