Tôi Lấp Đầy Tủ Lạnh Sinh Tồn Ở Mạt Thế

Chương 389

“Vậy ta có thể thay đổi cái gì?” Nguyễn Ngưng có hơi mơ màng: “Ta có thể khiến bản thân trở nên xinh đẹp hơn không?”

Hệ thống: “Không thể, chỉ có thể sửa đổi những tình tiết quan trọng chưa xảy ra.”

Nguyễn Ngưng nói: “Tuy ta chỉ nói đại thôi nhưng ngươi yêu cầu nghiêm khắc quá rồi đấy.”

Cô suy nghĩ một lúc: “Bây giờ đã phát triển thành cái dạng này, liệu ta có thể sửa đổi thế giới để ngăn chặn chiến tranh hạt nhân xảy ra không?”

Hệ thống nói: “Ngài chỉ có thể sửa đổi một tình tiết, hoặc là nói một chi tiết, giai đoạn sau của chiến tranh hạt nhân liên quan đến rất nhiều tình tiết, cho nên không thể sửa đổi.”

Nguyễn Ngưng không còn gì để nói: “Vậy thì cũng vô ích.”

Hệ thống: “Cho nên ta đề nghị tạm thời ngài không nên sửa gì cả, tốt nhất vẫn nên đọc lại nguyên tác một lần, hoặc là lại có thể suy nghĩ thêm hai ngày.”

Hai mắt Nguyễn Ngưng bừng sáng, cô lấy nguyên tác ra.

Thành thật mà nói, bây giờ mà đọc nguyên tác thế nào cũng là một mớ lộn xộn.

Cốt truyện đã sớm giống con ngựa bị đứt dây cương, Nguyễn Ngưng đối chiếu tuyến thời gian, so sánh trước sau một lượt nhưng nhưng vì đột ngột quá nên cô vẫn không biết sửa đổi tình tiết của người nào.

Đầu tiên, trong sách “Nguyễn Ngưng” đã chết sau khi nguyên tác bắt đầu chưa được bao lâu, vì thế không có cốt truyện nào liên quan đến cô.

Còn vận mệnh của những người khác thì lại long trời lở đất, cô thật sự không biết nên nhúng tay vào chỗ nào.

Thứ hai, không thể thay đổi những gì liên quan tới Sở Định Phong, mà hắn lại là nam chính nên cả câu chuyện đều xoay xung quanh hắn.

Thứ ba, các tình tiết lớn đan xen, liên kết với nhau nên cũng không sửa đổi được, do đó cô phải tìm cơ hội cho một sự kiện độc lập.

Độ khó của chuyện này thật sự quá lớn, Nguyễn Ngưng quyết định nghe theo lời khuyên của hệ thống, suy nghĩ thêm rồi mới đưa ra quyết định.

Lúc này, bên ngoài trời đã sáng, Nguyễn Ngưng ngơ ngác đi ngủ, cả một buổi sáng Nguyễn Thứ Phong và Chu Tố Lan cũng không quấy rầy cô mà đi ra ngoài phụ giúp việc đồng áng.

Khi Nguyễn Ngưng thức dậy thì đã là hai giờ chiều.

Đầu tiên cô bật công cụ theo dõi lên, xác nhận Sở Định Phong vẫn bị nhốt trong căn cứ Huyết Sắc.

Sau khi xuống giường rửa mặt, Nguyễn Ngưng vừa gặm táo vừa bước ra khỏi xe RV.

Vì đã vào cuối thu nên bên ngoài khá mát mẻ, nhưng khung cảnh vẫn bình thường.

Chu Tố Lan đang làm một khu vườn nhỏ, bà ấy có trồng một ít hoa cúc nhỏ ở trong không gian trồng trọt, hiện tại đang là mùa hoa nở.

Chỉ là không biết nó có sống được sau khi bị nhổ lên không.

Nguyễn Ngưng gặm hết quả táo, đi tới: “Mẹ, mẹ có cần con giúp gì không?”

Chu Tố Lan xua tay: “Con ra ngoài lâu như vậy mới về, con đi nghỉ ngơi đi.”

Nguyễn Ngưng cười: “Con mới ngủ dậy nên bây giờ không thể ngủ nổi nữa.”

Nói xong, cô lấy thiết bị liên lạc ở trong không gian ra: “Mẹ cầm cái này đi, sau này mẹ có thể liên lạc với con bất cứ lúc nào.”

Thiết bị liên lạc này có kích thước bằng một cái nút áo, có thể ghim nó vào quần áo hoặc dùng làm mặt dây chuyền và vòng tay.

Bề ngoài của nó giống như một bông hoa nhỏ, phát ra ánh sáng kim loại.

Chu Tố Lan lật qua lật lại, tò mò hỏi: “Sử dụng thế nào?”

Nguyễn Ngưng dùng ngón tay gõ nhẹ vào thiết bị liên lạc, kim loại màu trắng lập tức lóe lên tia chớp, chiếu ra một màn hình trong không trung.

Hai mắt Chu Tố Lan bừng sáng: “Công nghệ cao?”

“Thực ra nó chỉ là một chiếc điện thoại di động, nó không có nhiều chức năng như điện thoại thông minh của chúng ta, chỉ có thể gọi và nhận điện thoại.”

Nguyễn Ngưng chọc tay vào trong không trung: “Nơi này là nơi gọi điện thoại, dù sao chỉ có hai mẹ con chúng ta có thiết bị liên lạc, mẹ chỉ có thể liên lạc với con.”

“Có thể liên lạc với con là đủ rồi.” Chu Tố Lan không để ý: “Mỗi lần con ra ngoài, mẹ và cha con đều lo lắng muốn chết, hiện tại có thể gọi điện thoại, ít nhất con cũng có thể báo bình an với cha mẹ.”

Bạn cần đăng nhập để bình luận