Tôi Lấp Đầy Tủ Lạnh Sinh Tồn Ở Mạt Thế

Chương 429

Nguyễn Ngưng dự định thừa dịp ban đêm sẽ rời đi, cô cẩn thận đứng dậy khỏi mặt đất, vừa bước đi, cậu thanh niên cao to đang ngủ say đột nhiên hét lên: “Mẹ, con muốn ăn gà rán!”

“Đùi gà!”

Về đêm tang thi đặc biệt nhạy bén, tiếng kêu này lập tức khiến đám tang thi ngoài cửa bồn chồn, đập mạnh vào cửa.

Tiếng đập cửa thu hút thêm nhiều tang thi hơn.

Nguyễn Ngưng vội vàng rụt cổ ngồi xuống, đôi tình nhân bên kia đã tỉnh còn đánh thức chàng trai cao lớn kia dậy.

Bọn họ vẫn chưa biết chuyện gì đã xảy ra, cậu thanh niên thở dài hỏi: “Chuyện gì vậy? Tại sao tang thi lại trở nên cáu bẳn như vậy?”

Nguyễn Ngưng giả vờ như vừa mới tỉnh lại, im lặng nhìn cậu thanh niên cao to.

Người này không biết mình đã nói mớ: “Có lẽ ban đêm tang thi có khứu giác nhạy bén, bây giờ phải làm sao, liệu chúng có bình tĩnh lại không?”

Cô gái nói: “Tốt nhất nên là có.”

Đáng tiếc, ban đêm đám tang thi này thật sự rất cáu bẳn.

Bên ngoài không còn gõ cửa nữa mà tang thi đè lên tang thi, sắp phá tung cửa.

Trong thời gian ngắn, vô số tang thi tràn vào tòa nhà này.

Nguyễn Ngưng mở bản đồ kho báu ra, mặc dù không nhìn thấy gì khác nhưng cô có thể nhìn thấy chấm xanh nhỏ trên bản đồ cũng đang di chuyển tới đây.

Đây cũng không phải dấu hiệu tốt.

Nguyễn Ngưng nhìn chung quanh, cũng không có vật gì nặng để chặn cửa lại.

Đột nhiên từ phía cửa vang lên một tiếng “cạch cạch”, như thể bộ phận nào đó bị lỏng ra.

“Cánh cửa này không chịu được đâu.” Cậu thanh niên kia nói.

Người đàn ông hoảng sợ nói: “Vậy chúng ta làm sao bây giờ, nếu thật sự không chịu nổi thì chúng ta có thể trốn đi đâu?”

Cô gái cắn răng không nói chuyện.

Phải bỏ lại ba người này thì Nguyễn Ngưng mới có thể chạy trốn, cô suy nghĩ một chút rồi nói: “Vừa rồi tôi không nói cho mấy người biết, thật ra tôi là dị năng giả hệ không gian.

Ba sinh viên chết lặng.

Nguyễn Ngưng phớt lờ phản ứng của ba người bọn họ, lấy một chiếc xe ở trong không gian ra, đặt ở cổng.

“Trọng tải của chiếc xe này chắc khoảng hai tấn, nhưng tang thi quá nhiều, có lẽ cũng không thể chở được lâu.” Nguyễn Ngưng nói.

Cô gái vội vàng hỏi ‌: “Vậy phải làm sao?”

“Tôi nhớ hình như trên tầng cao nhất có mười mấy cái ghế đẩu bị gãy, chúng ta ném xuống tầng dưới tạo ra tiếng động, dụ dỗ tất cả tang thi ở tầng dưới về phía Bắc, sau đó, chúng ta tìm cách xuống tầng dưới từ phía Nam.”

Người đàn ông cao lớn nuốt nước miếng: “Làm thế có được không?”

Nguyễn Ngưng nhìn anh ta: “Anh còn cách khác không?”

Cậu thanh niên cao to lập tức đứng thẳng: “Không có.”

“Mấy anh yên tâm, ở đây tôi có một sợi dây leo dài khoảng ba mươi mét, chúng ta có thể dùng nó an toàn đi xuống tầng bốn, rồi leo lên đường ống, làm như thế sẽ không có nguy hiểm gì cả.”

Cô gái thở phào nhẹ nhõm: “Được.”

Bốn người bàn bạc một hồi cuối cùng quyết định để thiếu niên có dị năng hệ lôi xuống trước để mở đường.

Nguyễn Ngưng không có ý kiến‌.

Tầng trên cùng tối đen như mực nên họ chuyển chiếc ghế gãy về phía bắc, Nguyễn Ngưng là người đầu tiên ném nó xuống tầng dưới.

Âm thanh “bụp” không quá biệt lớn, bởi vì nó đã đánh ngã hai con tang thi.

Nguyễn Ngưng ho khan một tiếng.

Cậu thanh niên cao to nói: “Để tôi, tôi sẽ ném thật mạnh.”

Lần này vẫn đánh trúng lũ tang thi, nhưng hai âm thanh liên tiếp đã thực sự thu hút rất nhiều tang thi về phía bắc.

Bốn người thở phào nhẹ nhõm, điều chỉnh nhịp điệu ném ghế đẩu xuống tầng dưới.

Sau khi ném gần hết ghế, bốn người vội vàng chạy đến phía Nam nhìn thử thì phát hiện tang thi đã bớt đi rất nhiều, nhưng số lượng vẫn còn khoảng một trăm con.

Nguyễn Ngưng nói với cậu thanh niên cao to: “Anh tiếp tục ném, để Trần Chiêu xuống trước.”

Trần Chiêu chính là thiếu niên có dị năng hệ lôi.

Cậu thanh niên cao to gật đầu, cầm băng ghế đi về phía Bắc, Nguyễn Ngưng và cô gái nhìn Trần Chiêu cột dây an toàn vào.

Cô gái vô cùng lo lắng: “Cậu cẩn thận một chút.”

Thiếu niên gật đầu.

Nguyễn Ngưng nhìn ra cửa thì phát hiện cửa đã vỡ vụn, toàn bộ bộ phận trên tường đều rơi ra, chiếc xe chặn cửa đang gặp nguy hiểm.
Bạn cần đăng nhập để bình luận