Tôi Lấp Đầy Tủ Lạnh Sinh Tồn Ở Mạt Thế

Chương 142

Sau năm món chính, còn có một phần trứng tôm hấp, một bắp cải hấp tỏi, một phần xúc xích và một bát thịt viên.

Nguyễn Ngưng tranh thủ thời gian làm xong hết mọi việc, lúc này đã là mười một giờ bốn mươi tám phút tối.

Dọn cơm ra xong, Nguyễn Ngưng đặt một chai rượu Mao Đài lên bàn, rồi lẳng lặng ngồi đợi trên ghế.

Hệ thống nói: “Đếm ngược mười giây.”

Nguyễn Ngưng vội vàng đứng dậy.

“Ba giây.”

“Đã mở truyền tống, truyền tống xong.”

Hai mắt Nguyễn Ngưng mở lớn, cô thấy có hai người đột nhiên từ trong không trung hiện ra trước mặt cô, trên người họ vẫn còn đang mặc áo ngủ, ánh mắt mơ màng.

Chỉ trong vài giây, Chu Tố Lan đã phát hiện Nguyễn Ngưng đang đứng trước mặt mình, bà ấy không tin được nói: “Ngưng Ngưng?”

Nguyễn Ngưng chớp mắt vài cái, nước mắt chảy ra: “Mẹ.”

Mặc dù cô bé trước mặt chỉ giống bảy mươi phần trăm và không đẹp bằng Nguyễn Ngưng nhà bà nhưng Chu Tố Lan vẫn nhận ra cô.

Nước mắt bà chợt trào ra, bà ôm lấy con gái: “Con bỏ đi đâu vậy? Cái đồ vô lương tâm nhà con, con bỏ cha mẹ ở lại, con có biết cha mẹ lo lắng cho con thế nào không?”

Nguyễn Ngưng ôm lấy mẹ mình.

Không biết hai người đã khóc bao lâu, Nguyễn Thứ Phong ở bên cạnh cũng lau nước mắt, ôm hai người họ vào lòng.

Khoảng hai mươi phút sau, cả nhà họ mới bình tĩnh lại.

Chu Tố Lan hỏi: “Cuối cùng mọi chuyện là thế nào, chỗ này là chỗ nào? Ba tháng qua con đã đi đâu vậy?”

Nguyễn Ngưng nói: “Mẹ, mẹ nghe con giải thích trước đã.”

Chu Tố Lan gật đầu.

Nguyễn Ngưng lấy tiểu thuyết gốc ra, hỏi: “Hai người có thể thấy cái này không?”

Nguyễn Thứ Phong chỉ thấy trên tay Nguyễn Ngưng bỗng nhiên xuất hiện một màn hình, không có nắp lưng, toàn bộ màn hình đều trong suốt.

Cái này chỉ có thể thấy trong các bộ phim khoa học viễn tưởng, Nguyễn Thứ Phong ngạc nhiên nói: “Thấy được, nhưng đây là cái gì?”

Nguyễn Ngưng nói: “Đây là thế giới chúng ta đang sống.”

Cô đã dành rất nhiều thời gian để giải thích cho hai người ý nghĩa của việc xuyên vào một cuốn tiểu thuyết cũng như cuốn tiểu thuyết này đã tạo nên một thế giới nguy hiểm như thế nào.

Chu Tố Lan không tin nổi: “Sao con lại xuyên vào trong sách, đây thật sự là thế giới trong sách sao?”

Nguyễn Ngưng gật đầu.

Nguyễn Thứ Phong hỏi: “Chúng ta còn quay về được không?”

Nguyễn Ngưng vừa lắc đầu vừa nói: “Có lẽ là không.”

Hai người đều im lặng, qua một lúc Chu Tố Lan mới nói: “Không về được thì thôi, chỉ cần một nhà chúng ta có thể đoàn tụ, dù có ở chỗ nào cũng được.”

Nguyễn Ngưng nói: “Cha, mẹ, thế giới này thật sự rất nguy hiểm, phải đối mặt với đủ loại thiên tai.”

“Bây giờ trời tối, nhìn không rõ, ngày mai hai người sẽ thấy nước đã ngập đến tầng sáu.”

“Hơn nữa hai giờ sáng ngày mai, một luồng không khí lạnh sẽ ập tới làm nhiệt độ hạ xuống, đóng băng cả thế giới.”

Chu Tô Lan có hơi bối rối.

Nguyễn Thứ Phong cũng bối rối, suy nghĩ một chút rồi nói: “Dù có thế nào thì cả nhà chúng ta cũng đã đoàn tụ.”

Nguyễn Ngưng không muốn nhìn thấy cha mẹ tuyệt vọng, nên cô cười nói: “Tuy rằng thế giới này rất nguy hiểm, nhưng con có bàn tay vàng.”

Chu Tố Lan tò mò hỏi: “Bàn tay vàng là cái gì?”

Nguyễn Ngưng giải thích: “Cha mẹ có thể hiểu bàn tay vàng là một loại siêu năng lực.”

Cô xòe tay lấy một hộp sầu riêng ở trong không gian ra, đặt vào lòng bàn tay: “Con có một không gian dùng để dự trữ đồ vật, không gian này rất lớn, thời gian ở trong đó bị ngưng đọng nên đồ vật để trong không gian này sẽ không bị hư, cũng không bị hết hạn sử dụng.”

“Cha mẹ đừng lo, con đã chuẩn bị rất nhiều đồ ăn, hơn nữa còn có thể làm mới rất nhiều lần.”

Cái này thật sự rất khó giải thích, Nguyễn Ngưng dự định sẽ đi từng chút từng chút một.

Không ngờ Chu Tố Lan đứng bên cạnh cô lại lẩm bẩm: “Thì ra siêu năng lực này gọi là bàn tay vàng?”

Hai mắt bà ấy đột nhiên sáng lên: “Nếu thế mẹ cũng có bàn tay vàng!”

Nguyễn Ngưng ngạc nhiên: “Bàn tay vàng gì?”

Chu Tố Lan nói: “Mẹ cũng có không gian, nhưng không gian của mẹ không lớn giống như con, hơn nữa bên trong toàn là đất đen thôi.”
Bạn cần đăng nhập để bình luận