Tôi Lấp Đầy Tủ Lạnh Sinh Tồn Ở Mạt Thế

Chương 190

Ngô Đại Vĩ cười lớn: “Cô cứ hỏi đi, nếu thành công anh Ngô sẽ không để cô chịu thiệt đâu.”

Nguyễn Ngưng cười thành tiếng.

Cả hai “khơi thông” tình cảm thêm mười phút nữa thì Nguyễn Ngưng tạm biệt rồi rời đi.

Thời kỳ cực lạnh kéo dài rất lâu, Nguyễn Ngưng cũng không vội, dù sao tích lũy giá trị may mắn cũng không phải chuyện một sớm một chiều.

Sau khi quay lại khu chung cư, Nguyễn Ngưng cởi giày trượt băng ra, đi lên lầu, không ngờ lúc này Văn Mai đột nhiên xuất hiện ở tầng 7, thần bí nói: “Trên lầu có người.”

Nguyễn Ngưng ngây người: “Có ý gì?”

Văn Mai nói: “Hôm nay đột nhiên có ba quân nhân cầm súng đến đây.”

Nguyễn Ngưng nhíu mày, hỏi: “Bọn họ là ai, bà có nghe ngóng được gì không?”

“Không biết, tôi làm gì dám hỏi chứ.” Văn Mai nói nhỏ: “Tôi chỉ biết bọn họ chắc chắn đã lên tầng mười tám, bởi vì trên lầu bây giờ chỉ có mỗi nhà cô và nhà họ Trình sống, mà bọn họ đã lên đó khoảng hai mươi phút rồi vẫn chưa xuống.”

Sắc mặt Nguyễn Ngưng lập tức trở nên nghiêm túc.

Đúng là bây giờ trên tầng có hai hộ gia đình, nhưng hai anh em Trình Quý Khoan và Trình Quý Lịch ra ngoài chặt củi còn chưa về, Nguyễn Thứ Phong cũng không có ở nhà.

Trong nhà chỉ còn mỗi Chu Tố Lan.

“Tôi biết rồi.” Nguyễn Ngưng lấy một ít bánh quy nén ở trong ba lô ra đưa cho Văn Mai: “Những chuyện khác để sau rồi nói, tôi lên lầu trước.”

Văn Mai cẩn thận liếc mắt quan sát cô: “Vậy cô nhớ chú ý an toàn.”

Nguyễn Ngưng ừ một tiếng, vội vàng quay lại tầng mười tám.

Ba quân nhân kia không có ở cầu thang hay hành lang.

Cửa lối thoát hiểm vẫn đang khóa.

Nguyễn Ngưng dùng tay đập cửa lối thoát hiểm, một lúc sau, Chu Tố Lan đi ra, lớn tiếng nói: “Ngưng Ngưng, cuối cùng con cũng về rồi.”

Nhân lúc Chu Tố Lan mở cửa, Nguyễn Ngưng hạ giọng hỏi: “Có chuyện gì thế, có ai lên lầu không? Mẹ mở cửa làm gì.”

Chu Tố Lan nói: “Có, thiếu tướng Tôn tới.”

Nguyễn Ngưng sửng sốt, khẽ thở phào nhẹ nhõm: “Anh ta tới tìm con?”

“Không phải, tìm hàng xóm bên cạnh.”

Lúc này, hai người đã về tới cửa nhà, Chu Tố Lan nói to: “Thời tiết bên ngoài rất lạnh, sau này con đừng ra ngoài nữa, con là con gái mà suốt ngày ra ngoài một mình nguy hiểm lắm.”

Nguyễn Ngưng ngoan ngoãn trả lời: “Con biết rồi, mẹ.”

Bước vào cửa, bên trong có ba người lính đang ngồi.

Chu Tố Lan có không gian nên đã dọn dẹp sạch sẽ mọi thứ trong phòng, chỉ để lại mấy đồ dùng bình thường trong nhà và cái bếp lò kia.

Ngoài ra còn có cả một căn bếp chất đầy củi khô.

Nguyễn Ngưng nhìn sang thì thấy ngoài Tôn Vĩnh Siêu, còn có một quân nhân khác cũng là người quen, chính là người đã đưa bánh quy nén cho cô.

Người còn lại thì cô không biết, nhìn qua cũng chỉ mới hai mươi tuổi, gương mặt vẫn còn rất ngây ngô.

Nguyễn Ngưng mỉm cười: “Anh Tôn, tôi nghe mẹ nói anh đến đây, còn gọi anh là Thiếu tướng Tôn nữa.”

Tôn Vĩnh Siêu đang ngồi sưởi ấm trước bếp lò, mỉm cười nói: “Cô đừng trêu tôi nữa, tôi còn chưa được thăng chức, họ chỉ trêu tôi thôi.”

Nguyễn Ngưng đi đến cạnh bếp lò.

Tôn Vĩnh Siêu giới thiệu: “Chắc cô đã từng gặp qua cậu ấy, bây giờ cậu ấy là cảnh vệ của tôi, cậu ấy tên Tô Minh.”

“Còn đây là Trữ Hải, người phụ trách đội tân binh.”

Nguyễn Ngưng cười với họ hai cái.

Có lẽ do Trữ Hải còn quá nhỏ nên lúc nhìn Nguyễn Ngưng cậu ta có hơi hồi hộp, xấu hổ.

Tôn Vĩnh Siêu giới thiệu xong, lại cười nói: “Đây là nhà của cô, không cần tôi phải chào hỏi cô chứ, mau ngồi đi.”

Nguyễn Ngưng cởi bao tay hai lớp của mình ra: “Tôi không khách sáo đâu.”

Lúc này, Chu Tố Lan đi tới đưa cho Nguyễn Ngưng một ly nước nóng, sau đó tiện thể ngồi xuống cạnh con gái.

Nguyễn Ngưng tò mò hỏi: “Hồi nãy vào nhà tôi có nghe mẹ nói anh Tôn đến tìm hai anh em Trình Quý Khoan phải không?”
Bạn cần đăng nhập để bình luận