Tôi Lấp Đầy Tủ Lạnh Sinh Tồn Ở Mạt Thế

Chương 13

Ông chủ Ngô cũng là người thành thật: "Giấy tờ của cô thì không thành vấn đề, nhưng trước đó chúng ta cứ đi xem xe đã, sau khi coi xong cô hẵng đưa ra quyết định."

Hai người đi đến một bãi đậu xe trống, ông chủ nói vài điều cần lưu ý khi lái chiếc xe này, sau đó để Nguyễn Ngưng lái thử hai vòng, cuối cùng mới ký hợp đồng.

Trong lúc Nguyễn Ngưng chuẩn bị ký tên, cô đột nhiên nghĩ đến chuyện gì đó: "Ông chủ, gần công ty ông có ngân hàng nào không?"

"Ra khỏi cửa, rẽ trái khoảng năm trăm mét sẽ có một cây ATM."

Nguyễn Ngưng bỏ bút xuống: "Tôi đi rút tiền đã, ông chờ một chút."

Khoảng mười lăm phút sau, Nguyễn Ngưng cầm theo mười ngàn tệ tiền mặt về, vừa ký tên vừa đưa cho ông chủ.

Ông chủ Ngô cảm thấy có hơi khó hiểu: "Người đẹp, thật ra chúng tôi có chấp nhận thanh toán bằng WeChat, ngày nắng nóng như vậy sao cô phải làm thế?"

Nguyễn Ngưng dừng bút, nhìn ông chủ, nghiêm túc nói: "Ông chủ Ngô, nếu ông tin tôi và giữ số tiền này trong tay, tôi chắc chắn sẽ có lúc ông cần dùng đến nó."

Ông chủ Ngô mỉm cười: "Không thành vấn đề, người làm kinh doanh vẫn nên giữ chút tiền mặt trong tay.”

Nguyễn Ngưng cũng không biết ông ta có tin mình hay không, sau khi xảy ra vụ nổ siêu bão Mặt Trời, nhiều người thông minh không đi hóng hớt góp vui mà nhanh chóng chạy đi mua sắm vật tư.

Bởi vì thanh toán qua điện thoại di động bị hủy bỏ, mười nghìn tệ tiền mặt này chính là tiền thật giá thật, có thể mua được cả mạng sống.

Sau này tiền sẽ biến thành giấy, thậm chí dùng để chùi đít còn ngại nó quá nhỏ.

Sau khi rời khỏi công ty cho thuê xe, Nguyễn Ngưng tìm một cửa hàng và mua ba mươi thùng dầu lớn hai trăm lít, sau đó cô bắt đầu đổ xăng từ trạm xăng này đến trạm xăng khác.

Tối hôm qua cô đã thử nghiệm với nước, không gian này có thể tự động chiết xuất chất lỏng rồi đổ vào nơi cô muốn chứa, loại bỏ phiền phức khi bơm dầu ra ngoài.



Trong lúc đi qua các trạm xăng khác nhau, Nguyễn Ngưng không những mua thuốc mà còn tiện thể xuống xe mua thêm một ít đồ ăn.

Tất cả các chi phí này đều được thanh toán bằng tiền mặt.

Không phải là chút tiền mặt ấy sẽ giúp ích cho trạm xăng mà chỉ đơn giản vì Nguyễn Ngưng sợ gặp phải phiền phức, nếu cẩn thận so sánh thì dùng tiền mặt để giao dịch vẫn an toàn hơn.

Cả một ngày trời Nguyễn Ngưng chạy tới chạy lui hơn hai mươi trạm xăng, đi qua hơn bốn mươi tiệm thuốc, thùng dầu mua hôm nay đã đầy hơn một nửa.

Nhìn những thùng dầu đầy ắp trong không gian, Nguyễn Ngưng cảm thấy nhận được sự sung sướng do giàu có mang lại, nhưng cũng cảm thấy áp lực nặng nề.

Sung sướng là vì vật tư đã nhiều thêm, còn áp lực là vì không gian của cô không đủ rộng.

Một trăm ba mươi mét khối, thật sự quá nhỏ.

Hệ thống nhắc nhở đúng lúc: "Chỉ cần cướp được số mệnh của nam chính quyển sách này, hệ thống sẽ thưởng thêm diện tích cho không gian."

Nguyễn Ngưng nói: "Tôi biết, nhưng làm sao lại dễ như vậy được? Tạm thời không thể dùng vũ lực, vẫn nên động não để suy nghĩ biện pháp khác."

Vào lúc cô đang trầm ngâm suy nghĩ, chiếc điện thoại đã im lặng hai ngày bỗng nhiên đổ chuông.

Nguyễn Ngưng lấy điện thoại di động ra, chỉ thấy bên trên hiển thị tên Châu Tiểu Nhiễm.

Nguyễn Ngưng nhớ rõ cô ấy, Châu Tiểu Nhiễm là đồng nghiệp của chủ nhân cơ thể này, hai người làm cùng một ngành, bình thường quan hệ cũng khá tốt.

Nhóm dịch: Nhà YooAhin
Bạn cần đăng nhập để bình luận