Tôi Lấp Đầy Tủ Lạnh Sinh Tồn Ở Mạt Thế

Chương 342

Lệ Lệ kêu lên “ôi chao” một tiếng: “Bụng tôi đau quá, thật sự rất đau.”

“Hu hu hu.”

Trịnh Khôn bị tiếng khóc của cô ta làm cho nhức hết cả đầu, nếu không phải nể mặt đứa con trong bụng cô ta, ông ta đã sớm tiễn người đàn bà này đi gặp Diêm Vương.

Nhưng mà nhỡ đâu?

Nhỡ thật sự là con ông ta thì sao?

Dù sao cũng phải sinh ra xem, tốt nhất là con của ông ta, nếu mà lớn lên giống người khác, đến lúc đó bóp chết cũng không muộn.

Nghĩ đến đây, Trịnh Khôn từ trên giường đứng dậy, mặt vô tình nói: “Từ Ngọc Lệ, cô đừng làm trò, cho rằng là tôi không nỡ giết cô à?”

Lệ Lệ lập tức im miệng.

Cuối cùng Trịnh Khôn đã có thể ngủ ngon giấc.

Một lều, ba con người, mỗi người mang trong lòng suy nghĩ khác nhau.

Nguyễn Ngưng ngẫm nghĩ, sau đó cô đi ra khỏi lều, về lại cái ổ nhỏ của mình.

Ngày hôm sau, toàn bộ doanh trại thần hồn nát thần tính.

Tin tức Trình Nghĩa Lãng chết đã truyền ra, những người từng có quan hệ với anh ta càng cẩn thận hơn, không có quan hệ cũng sợ vạ lây cá trong chậu, lại nói chuyện này cũng có liên quan đến danh dự của thủ lĩnh, mọi người đều không dám ngang nhiên bàn tán.

Nguyễn Ngưng ngồi im ở trước nhà tranh mà mình dựng gặm lương khô, lúc này Tiểu Tam Tử lắc lư đi đến, chạy lên hỏi: “Người anh em, anh còn khoai tây không.”

Nguyễn Ngưng cho anh ta nhìn lương khô mình đang gặm dở.

“Không có thật à?” Tiểu Tam Tử bắt đầu nhớ đến hương vị thơm ngon đó, rồi sau đó anh ta nói: “Không biết tên họ Lục kia có không nữa, cậu mà có, chắc chắc tên đó giấu không ít.”

Nguyễn Ngưng nói: “Có lẽ thế.”

Tiểu Tam Tử nhìn về phía Nguyễn Ngưng, tò mò hỏi: “Rốt cuộc Tân Hy Vọng trông như thế nào?”

Thật ra Nguyễn Ngưng cũng chỉ đi qua một lần: “Cũng chỉ thế thôi, căn cứ mới vẫn đang tu sửa, trước kia mọi người đều ở huyện Doanh Nham, sau khi động đất cũng gần giống như chỗ này, ra ngoài trời ở.”

Tiểu Tam Tử nói: “Thế lúc nhàm chán thì làm gì, có đánh bài giống chúng ta không?”

Nguyễn Ngưng ngồi nghĩ một chút: “Bên kia cũng phân chia công việc, không làm việc không có cơm ăn, ngày thường đều phải tìm việc mà làm.”

“Còn có cái mỏ than, mỏ than biết không?”

Tiểu Tam Tử cạn lời: “Mẹ nó, dù gì tôi cũng đâu phải đứa thất học, sao lại không biết mỏ than.”

Nguyễn Ngưng cười cười: “Phải đi đào quặng, đủ loại việc, mỗi ngày đều có việc làm.”

Dường như Tiểu Tam Tử nghĩ tới cái gì đó: “Vậy sao?”

Một lát sau, anh ta nói sang chuyện khác: “Tối hôm qua hình như động đất ít hơn chút, hôm nay mọi người chuẩn bị đi ra ngoài đi dạo, cậu có muốn cùng nhau đi không?”

Nguyễn Ngưng hỏi: “Hiện tại bên ngoài còn có thể tìm được đồ ăn à?”

Tiểu Tam Tử: “Tìm không thấy, cho nên anh Lỗ tính mang chúng ta đi diệt căn cứ Hồng Lang, đoạt đồ ăn của bọn họ.”

Nguyễn Ngưng không biết căn cứ Hồng Lang là nơi nào, chẳng qua xem ra là cái căn cứ nhỏ, cho nên bọn Tiểu Tam Tử mới có thể bảo diệt là diệt.

Nếu mà đánh thật, có bao nhiêu đồ ăn cũng khó mà nói.

Nguyễn Ngưng không muốn tham gia vào chuyện này, giả bộ sợ hãi: “Tôi không làm được được, tôi chưa từng giết người, đến cả súng còn không biết dùng.”

“Xì, tưởng Tân Hy Vọng được lắm, thì ra chẳng có tác dụng gì.” Tiểu Tam Tử tỏ vẻ khinh thường, sau đó đứng dậy rủ rê người khác đi.

Nguyễn Ngưng vô cảm tiếp tục gặm lương khô.

Bởi vì tìm được mục tiêu phấn đấu, buổi sáng có không ít người đi ra ngoài, Nguyễn Ngưng cũng ra ngoài đi dạo một vòng sau đó ôm một bó củi về.

Ở phía trước nhà tranh, cô nhóm lửa, sau đó lấy ra hai cái lu bằng sắt, đặt ở phía trên đun nước.

Đang nhìn nước sôi sùng sục trong lu, một người đàn ông đột nhiên ngồi xuống phía đối diện đống lửa, Nguyễn Ngưng nhướng mắt liếc một cái, phát hiện là Lục Trạch.

Cô lập tức nở nụ cười rạng rỡ: “Chào buổi sáng, cậu chủ Lục.”

Lục Trạch nhìn xem xung quanh: “Hôm nay sao ít người thế?”

Nguyễn Ngưng nói: “Tất cả đi ra ngoài đánh căn cứ khác rồi.”

“Căn cứ khác?” Lục Trạch vô cùng tò mò.

Nguyễn Ngưng nói: “Tôi cũng không rõ lắm, chắc là một cái căn cứ nhỏ nào đó ở xung quanh đây?”
Bạn cần đăng nhập để bình luận