Tôi Lấp Đầy Tủ Lạnh Sinh Tồn Ở Mạt Thế

Chương 37

May mắn, xe đạp của bọn họ không bị người khác trộm mất.

Nhiều đồ như vậy, hiển nhiên không thể vận chuyển hết trong một lần, ba người áp dụng chiến thuật phân chia, để Nguyễn Ngưng ở lại giữ đồ còn hai người sẽ vận chuyển qua lại.

Họ phải đi bốn chuyến mới có thể đem tất cả mọi thứ về nhà.

Ngay sau đó, ba người lại đi mua gas, cũng giống như những món khác, đều bị giới hạn hai bình.

Nguyễn Ngưng cảm thấy rất hứng thú với chuyện này, bởi vì hạn chế mua hàng nên lúc ấy cô đã mua mười bình bỏ vào trong không gian, hiện tại có thể mua thêm hai bình, đương nhiên cô phải vui rồi.

Mua xong mọi thứ, mặt trời đã dần xuống núi.

Bởi vì phải khiêng vác nhiều đồ đi từ siêu thị về nên hai anh em đều mệt mỏi rã rời, sau khi chào Nguyễn Ngưng một tiếng, cả hai đều nhanh chóng chạy về nhà ngủ.

Nguyễn Ngưng không tính nghỉ ngơi bởi vì đêm nay cô vẫn còn có chuyện lớn phải làm.

Nửa đêm, thấy cả khu dân cư đều trở nên yên tĩnh. Nguyễn Ngưng lặng lẽ đi ra ngoài.

Không có điện, không có đèn, ánh trăng và ánh sao trên bầu trời trông đặc biệt sáng.

Nguyễn Ngưng dựa theo chút ánh sáng ấy ra khỏi khu dân cư, đợi đến đoạn đường không có người cô mới lấy một chiếc xe đạp điện ở trong không gian ra, chạy về phía cao tốc.

Xe điện được mua từ trước, là hàng secondhand, bởi vì được đặt trong không gian nên sẽ không bị Siêu bão Mặt Trời làm hỏng, còn về việc lấy ra ngoài vào ban đêm có bị hư hay không thì Nguyễn Ngưng cũng không quan tâm lắm.

Trong không gian của cô còn có mười chiếc ô tô điện đã qua sử dụng, mỗi chiếc có giá bốn trăm tệ, đặc biệt chỉ dùng một lần duy nhất.

Đi cao tốc là dự định từ trước của Nguyễn Ngưng, vùng ngoại ô nơi cô ở rất gần lối vào đường cao tốc, bình thường phải mất khoảng mười phút lái xe và hai mươi phút đi xe đạp điện.



Thứ hai, trên cao tốc chắc chắn có rất nhiều xe vận tải.

Ngày mai sẽ có mưa lớn, phần lớn vật tư trên mặt đất sẽ bị ngâm trong nước, đặc biệt là những chiếc ô tô bỏ hoang này cũng chẳng biết sẽ bị lũ cuốn trôi đến nơi nào.

Thay vì để nó bị lũ cuốn đi, không bằng để cô cất nó đi vẫn tốt hơn.

Về việc xe tải có người canh gác hay không, Nguyễn Ngưng đoán có lẽ sẽ không có khả năng này, đây không phải là vấn đề một chiếc xe hay hai chiếc xe xảy ra vấn đề, mà là tất cả các xe đều không thể di chuyển, tài xế sẽ hoảng sợ, hơn nữa cũng không có nhà hàng nào mở cửa, những tài xế này còn canh chừng ở trên cao tốc, vừa không có cơm ăn vừa không có nước uống, không lẽ muốn bị chết đói sao?

Theo kế hoạch, Nguyễn Ngưng đi đến đầu đường cao tốc, quả nhiên nơi này không có người canh gác.

Cô lặng lẽ đi vào đoạn đường dốc, sau khi ra đến đường chính, cô phát hiện số lượng ô tô trên đường nhiều hơn cô nghĩ, nhưng phần lớn đều bị tai nạn giao thông, những chiếc ô tô xiêu vẹo, hoặc là đâm vào nhau, hoặc là đâm vào rào bảo hộ, không phải bị tông vào đuôi xe thì cũng là bị đâm vào đầu xe.

Hơn nửa đêm, giữa cánh đồng hoang vu vắng lặng, trên đường toàn là xe cộ bị bỏ đi, cảnh tượng có chút đáng sợ.

Nguyễn Ngưng chậm chạp đi tới, xác nhận chỉ nghe thấy tiếng gió.

"Có người không?"

"Có ai ở đó không?"

Không ai trả lời.

Khoảng hai mươi phút sau, Nguyễn Ngưng nhìn thấy một chiếc xe địa hình trong tình trạng tương đối hoàn chỉnh, cô xuống xe điện, đi tới nhìn thân xe dưới ánh trăng thì phát hiện ra đó chính là một chiếc Daben.

Nhóm dịch: Nhà YooAhin
Bạn cần đăng nhập để bình luận