Tôi Lấp Đầy Tủ Lạnh Sinh Tồn Ở Mạt Thế

Chương 84

Bởi vì quá kích động nên Nguyễn Ngưng không ngủ được, cô lấy cung liên hợp ra, lắp một mũi tên vào.

Khoảng nửa tiếng sau, quả nhiên có tiếng kêu phát ra từ tòa nhà.

Đêm nay, chắc chắn Ngô Tấn sẽ không tìm được cách chữa bệnh của anh ta, trừ khi anh ta có can đảm xông lên tầng mười tám.

Anh ta có đến không?

Theo như những gì Nguyễn Ngưng biết thì Ngô Tấn là loại người vừa biến thái vừa gian xảo, vừa tự cao tự đại, anh ta rất để ý đến việc người ta coi thường mình hay không, còn thích mạnh miệng trước công chúng.

Anh ta có rất nhiều khuyết điểm, chỉ có một ưu điểm ưu tú nhất chính là rất tiếc mạng.

Trong tiểu thuyết, khi anh ta xuất hiện, anh ta đã sống trong cống thoát nước một thời gian dài, anh ta giống như một con chuột bẩn thỉu, ngày nào cũng thò đầu ra ngoài quan sát, chỉ cần gió thổi cỏ lay một chút là anh ta đã sợ hãi đến mức bỏ chạy.

Đối với một người quý trọng mạng sống như vậy, Nguyễn Ngưng đoán, chắc chắn anh ta sẽ lên đây, hơn nữa còn bày ra dáng vẻ là một người văn minh.

Quả nhiên, Nguyễn Ngưng chỉ cần chờ khoảng một tiếng, bên ngoài đã có tiếng phá cửa vang lên, cô đeo khẩu trang, cầm cung liên hợp và bao đựng cung tên lên, nhanh chóng đi ra hành lang, đứng cách cửa thoát hiểm khá xa.

Bên phía Ngô Tấn có người cầm nến, còn Nguyễn Ngưng lại chìm trong bóng tối.

Vì thế, cô có thể lờ mờ nhìn thấy hai má đỏ bừng của đối phương và vẻ mặt pha chút điên cuồng của anh ta.

Dù sao Ngô Tấn cũng không phải kẻ ngốc, sau khi nhìn thấy Nguyễn Ngưng đi ra, anh ta bắt buộc mình phải tỉnh táo lại, dùng giọng điệu ôn hòa nhất để nói: “Bác sĩ Chu đang ở tầng mười tám của các cô đúng không? Tôi muốn mời bà ấy khám bệnh, không biết có tiện không?”

Lúc này Nguyễn Ngưng nghe thấy tiếng mở cửa phát ra từ căn hộ 1802, cô lắc đầu với Trình Quý Khoan.

Đối phương do dự một lúc, cuối cùng vẫn lựa chọn tin tưởng cô.

Sau khi cửa nhà 1802 đóng lại, Nguyễn Ngưng nói: “Tạm thời bác sĩ Chu không thể rời khỏi đây, chắc tôi không có cách gì giúp anh đâu.”

Ngô Tấn nhíu mày: “Tôi biết lần trước chúng ta đã có hiểu lầm, chỉ cần cô để bác sĩ Chu đi ra, tôi sẵn sàng trả mười gói mì ăn liền hoặc một ký rưỡi gạo, mọi chuyện trước đây coi như chưa từng xảy ra.”

Nguyễn Ngưng giả vờ không hiểu: “Trước đó có xảy ra chuyện gì hả, không lẽ ý anh là chuyện chúng tôi chĩa súng vào người anh?”

Ngô Tấn bên ngoài cười nhưng trong không cười: “Ha ha, không nhắc đến chuyện trước kia nữa. Cô không hài lòng với điều kiện tôi đưa ra? Tôi có thể thêm hai ký rưỡi gạo.”

“Tôi thật lòng thật dạ muốn mời bác sĩ Chu.”

Nguyễn Ngưng: “Ồ, vậy tôi cũng thật lòng thật dạ không để bác sĩ Chu khám bệnh cho anh.”

Ngô Tấn biết bọn họ sẽ không đồng ý, tức đến mức hai mắt tối lại, ánh mắt như thể muốn ăn tươi nuốt sống Nguyễn Ngưng: “Đừng khiến mọi chuyện đi quá xa! Không phải cô ỷ vào việc mình có súng sao? Bên phía chúng tôi có nhiều người như vậy, cô nghĩ cô có thể bắn được bao nhiêu người?”

Nguyễn Ngưng thản nhiên nói: “Vậy các người lên một lượt luôn đi.”

Ngô Tấn: “Cô đừng nghĩ chúng tôi không dám, người chết vì của cải, chim chết vì thức ăn, mấy người mang về nhiều đồ ăn như vậy, đáng lẽ phải chia cho chúng tôi từ lâu rồi.”

Nguyễn Ngưng giơ cây cung liên hợp trong tay lên.

Bởi vì cô đang đứng trong tối, ánh nến chỉ có thể chiếu sáng một phần cơ thể cô nên Ngô Tấn chỉ lờ mờ thấy được cô đang giơ cái gì đó lên.

Nhưng dù là cái gì thì cũng không phải là súng.

Ngô Tấn đoán có thể là một vật gì đó giống như cung tên, sau ngày đó anh ta mới biết hai anh em ở tầng mười tám là vận động viên thi đấu thể thao, chỉ là không biết lai lịch cụ thể của cô gái này.

Không lẽ xuất thân là vận động viên bắn cung?

Trong lòng không xác định, Ngô Tấn có cảm giác đầu mình càng ngày càng quay cuồng, anh ta nói: “Cô có ý gì đây, chúng ta còn đang thương lượng mà, hay là cô cảm thấy chúng tôi thật sự không còn lựa chọn nào khác?”
Bạn cần đăng nhập để bình luận