Tôi Lấp Đầy Tủ Lạnh Sinh Tồn Ở Mạt Thế

Chương 47

Trình Quý Khoan không để ý tới cô ấy nữa, nhìn Nguyễn Ngưng nói: "Tuy đã khóa cửa lại nhưng cũng không phải an toàn tuyệt đối, tôi biết trong nhà cô có đến ba lớp cửa, có lẽ sẽ không có vấn đề gì nhưng nếu xảy ra chuyện gì thì có thể đến tìm chúng tôi."

Nguyễn Ngưng cười nói: "Tất nhiên, bây giờ chúng ta chính là một nhóm."

Trình Quý Khoan nở nụ cười đầu tiên trong mấy ngày qua, nói với hai người: "Hai người nói chuyện tiếp đi, tôi vào nhà trước."

Sau khi anh đi rồi, Trình Quý Lịch dựa sát vào Nguyễn Ngưng, khẽ thủ thỉ: "Ngưng Ngưng, tôi phát hiện cô thông minh thật đấy, may nhờ có cô giúp đỡ tôi mới mua được nhiều đồ ăn như vậy, nếu không bây giờ tôi chắc chắn sẽ rất lo lắng."

"Cô yên tâm, tôi nhất định sẽ ghi nhớ ân tình này, sau này sẽ tìm cơ hội báo đáp cô."

Nguyễn Ngưng buồn cười: "Thế nào, cô còn muốn vì tôi mà không tiếc hy sinh cả mạng sống sao?"

Trình Quý Lịch ra vẻ thần bí nói: "Cô không hiểu, cho dù xảy ra chuyện gì, tôi cũng có thể bảo vệ cho cô.”

Nguyễn Ngưng nhíu mày, không hiểu Trình Quý Lịch có ý gì, nhưng cô vẫn có một suy nghĩ khác: "Thực lòng mà nói, bây giờ tôi thực sự có chuyện cần nhờ cô giúp."

Trình Quý Lịch vội vàng hỏi: "Chuyện gì?"

Nguyễn Ngưng nói: "Là thế này, chẳng phải bây giờ không thể ra khỏi nhà sao? Tôi tự luyện tập ở nhà."



"Vừa hay cô là sinh viên chuyên ngành thể dục thể thao, vì vậy tôi muốn nhờ cô giúp lập kế hoạch luyện tập."

Trình Quý Lịch thấy hơi thất vọng: "Giúp gì mà giúp? Cứ để đó cho tôi."

Nguyễn Ngưng cười: "Còn nữa, bắn súng với bắn cung có khác nhau lắm không?"

"Bắn cung?" Trình Quý Lịch cảm thấy hơi khó hiểu không biết tại sao Nguyễn Ngưng lại hỏi vấn đề này: "Tuy đều là ngắm bắn nhưng bắn cung cần đến sức mạnh của cơ bắp, còn bắn súng như chúng tôi lại dựa vào hỏa lực."

Nguyễn Ngưng tò mò hỏi: "Vậy cô đã đi bắn cung bao giờ chưa?"

Trình Quý Lịch gật đầu: "Trước đây có một người bạn thích bộ môn này nên tôi cũng chơi thử hai lần."

Hai mắt Nguyễn Ngưng như phát sáng: "Nếu vậy hay là cô tới nhà tôi thử đi?"

Trình Quý Lịch có hơi bất ngờ: "Cô có cung sao?"

Nguyễn Ngưng gật đầu, dẫn Trình Quý Lịch đến phòng tập trong nhà mình.

Căn phòng này được thiết kế đơn giản, theo Trình Quý Lịch thấy thì nó giống như chỗ để chơi đùa vậy, cô ấy cũng không ngạc nhiên khi Nguyễn Ngưng thật sự có phòng tập thể hình, cô ấy cầm cây cung ở trên bàn lên.

"Đây là cung Recurve phải không? Lần trước, thứ tôi chơi là cung liên hợp." Trình Quý Lịch sờ nơi ngắm bắn: "Cái kia có ròng rọc nên ít phải dùng sức hơn, ngoài ra độ chính xác cũng sẽ cao hơn một chút."



Nguyễn Ngưng: "Tôi thấy trong sách nói loại này thích hợp với người mới chơi."

Trình Quý Lịch cũng không hiểu rõ về cung lắm: "Có lẽ vậy, cái này nặng bao nhiêu pound?"

Nguyễn Ngưng trả lời: "Hai mươi bốn."'

Trình Quý Lịch giật mình: "Đúng là rất hợp với người mới chơi, cô còn cây cung nào khác không?"

Nguyễn Ngưng gật đầu: "Có, còn một cây cung Recurve nặng ba mươi hai pound, một cái khác nặng năm mươi pound, và một cây cung liên hợp nặng bảy mươi pound."

Trình Quý Lịch sợ ngây người: "Nhiều thế, cô trữ nhiều cung tên như vậy ở trong nhà làm gì?"

 Nguyễn Ngưng thuận miệng nói: "Bạn trai cũ của tôi thích chơi, nhưng anh ta không lấy đi nên lúc chuyển nhà tôi cũng mang chúng đến đây luôn."

Trình Quý Lịch gật đầu tỏ vẻ đã hiểu, cô ấy cầm lấy một mũi tên, đứng ở một đầu khác của căn phòng, vào tư thế chuẩn bị.

Có thể thấy cô ấy quả thực đã chơi vài lần, nhưng cũng chỉ vài lần mà thôi.

Nhóm dịch: Nhà YooAhin
Bạn cần đăng nhập để bình luận