Tôi Lấp Đầy Tủ Lạnh Sinh Tồn Ở Mạt Thế

Chương 347

Sở Định Phong cảm thấy vô cùng nhục nhã, nghiến răng nghiến lợi lao về phía trước.

Hai người tiếp tục chạy về phía trước tầm khoảng mười phút, cuối cùng cũng gặp được người đến đón, Lệ Lệ thở phào nhẹ nhõm, vui vẻ chạy tới chào: “Chị Lưu, chị Châu.”

Hai người kia tầm độ ba mươi tuổi, khi thấy Lệ Lệ, họ nở nụ cười chào hỏi cô ta.

Một người trong đó nói: “Tốt lắm, chúng ta nhanh chóng rời đi thôi, đừng để bọn họ đuổi kịp.”

Lệ Lệ gật đầu.

Lúc này trong lòng Sở Định Phong dấy lên nghi hoặc, tự hỏi làm sao bên Lệ Lệ lại có người giúp đỡ thế, nhưng sau khi nhìn thấy đó là hai người phụ nữ, hắn cũng không để ý nhiều.

Hai người kia vừa không đẹp vừa lớn tuổi, không hợp khẩu vị của hắn.

Sở Định Phong ước gì có càng nhiều phụ nữ càng tốt.

Bốn người tiếp tục bỏ chạy, Nguyễn Ngưng suy nghĩ một lúc rồi không chạy theo, thay vào đó cô dùng thuật cải trang biến thành Lệ Lệ, đứng đó chờ hơn nửa tiếng.

Từ xa, một nhóm người từ căn cứ Minh Nhật đi tới.

Nguyễn Ngưng đợi cho đến khi họ phát hiện ra cô sau đó cô sẽ giả vờ sợ hãi và chạy về phía Nam.

Đội người đó lập tức đuổi theo, vừa chạy vừa hét lớn: “Bà nhỏ à, cô mau đầu hàng chịu trói đi, nếu không chúng tôi sẽ không khách sáo với cô nữa đâu.”

Nguyễn Ngưng phớt lờ bọn họ.

Tên cầm đầu rút súng ra: “Chỉ huy căn cứ đã ra lệnh bắn rồi. Nếu không tuân lệnh, đừng trách chúng tôi tàn nhẫn.”

Nói đến đây, anh ta cảm thấy có chút kỳ lạ, sao bà nhỏ có thể chạy nhanh đến mức một đám đàn ông khó có thể đuổi kịp.

“Bằng” một tiếng, anh ta bắn một phát súng chỉ thiên.

Nguyễn Ngưng chạy trốn phía trước càng co giò chạy nhanh hơn.

Hai hai rượt đuổi tầm mười phút, đám người kia bắt đầu thở dốc, nhưng Nguyễn Ngưng ở phía trước vẫn còn khỏe lắm.

“Mẹ kiếp, chỉ huy căn cứ cho vợ ăn cái gì vậy? Đây mà là người mang thai à?”

Ánh mắt người đàn ông dữ tợn nói: “Lấy súng ra cho tôi, mau bắn đi!”

Nghe xong, Nguyễn Ngưng quyết định sẽ bỏ chạy thật.

Lúc này, mặt đất đột nhiên rung chuyển.

“Mẹ kiếp!” Đội ngũ phía sau đều giật mình sợ hãi.

Nguyễn Ngưng cũng cảm thấy độ rung của trận động đất này không ổn, xung quanh có rất nhiều nhà thấp, cô vội vàng chạy đến một trong số đó, rồi lập tức dùng máy định vị quay về RV.

Ở nơi cô vừa rời khỏi, mặt đất nhanh chóng nứt ra.

Những người truy đuổi Nguyễn Ngưng đứng không vững, lần lượt rơi xuống vực sâu.

Trong RV, Nguyễn Ngưng nhanh chóng kéo bố mẹ cô ra khỏi xe, cho xe vào không gian, chờ mặt đất trở nên ổn định lại.

Châu Tố Lan không thể đứng vững, bà ấy và Nguyễn Thứ Phong đỡ nhau: “Chuyện gì vậy? Tại sao lại có tiếng động lớn như vậy?”

Nguyễn Ngưng cũng không biết, bây giờ lấy tiểu thuyết gốc ra đọc cũng không thể được.

Thông thường động đất không kéo dài lâu, nhưng lần nó lại kéo dài tận mấy phút trời, mặt đất giống như cái điện thoại rung lên bần bật, không ngừng lắc lư.

May mắn là chỗ bọn họ đứng không hề bị sụp lún.

Không biết bao lâu đã trôi qua, nhưng cuối cùng xung quanh đã dần trở nên ổn định lại.

Châu Tố Lan vẫn còn sợ hãi: “Thật đáng sợ, thật sự giống như thứ mà người ta nói tới sao?”

Nguyễn Thứ Phong bổ sung: “Địa long xoay người.”

“Đúng vậy, giống như có một con rồng lật nhào dưới lòng đất, muốn đánh ngã chúng ta.” Châu Tố Lan thở dài: “Không biết trong tiểu thuyết miêu tả đây là trận động đất nào.”

Nguyễn Ngưng cũng muốn biết nên lấy tiểu thuyết gốc ra đọc.

Chẳng bao lâu, cô đã đưa ra kết luận: “Đó là thời điểm đảo quốc bên cạnh bị phá hủy.”

Châu Tố Lan nói: “Điều đó có nghĩa là sẽ lại có mưa axit.”

Nguyễn Ngưng gật đầu: “Nhưng lần này không lớn bằng lần trước, phải một tuần sau mới tới, đến lúc đó chúng ta có thể tìm được chỗ trốn.”

Châu Tố Lan đã quen với việc có thiên tai liên miên nên quay sang hỏi: “Chúng ta nên làm gì ở đây?”

Nguyễn Ngưng nói: “Con cảm thấy có lẽ vấn đề không lớn lắm đâu, chúng ta chỉ cần xác nhận tình hình của Sở Định Phong là được, không cần phải để mắt tới anh ta mỗi ngày.”
Bạn cần đăng nhập để bình luận