Tôi Lấp Đầy Tủ Lạnh Sinh Tồn Ở Mạt Thế

Chương 83

“Dù sao mấy người cứ suy nghĩ đi, nếu có chuyện gì có thể xuống lầu tìm chúng tôi, nếu cô không muốn đưa đồ ăn cho chúng tôi thì cho chúng tôi mượn thuyền dùng ba lần cũng được.”

Nguyễn Ngưng chỉ đơn giản gật đầu: “Được, chúng tôi đồng ý.”

Thấy ông lão đã đi xuống lầu, Nguyễn Ngưng gõ cửa căn hộ bên cạnh, cách một cánh cửa kể chuyện này cho Trình Quý Khoan nghe.

Hai người đều hy vọng không cần nhờ tới bác sĩ.

Nhưng không ngờ, đêm đó Trình Quý Lịch đã sốt cao đến ba mươi chín độ.

Đối với người lớn, sốt tới ba mươi chín độ không phải là chuyện đùa, nó có thể khiến người ta mơ hồ, thậm chí là hôn mê, Trình Quý Khoan vội vàng gọi Nguyễn Ngưng dậy, để cô canh lối thoát hiểm còn anh thì xuống lầu một chuyến.

Nguyễn Ngưng cũng rất lo lắng, trong sách không có nhắc đến hai người bọn họ, Trình Quý Lịch sẽ không xảy ra chuyện gì chứ?

Khoảng mười phút sau, Trình Quý Khoan dẫn một bà lão đi lên lầu.

Nguyễn Ngưng nhanh chóng mở cửa thoát hiểm cho hai người.

Trình Quý Khoan nhắc nhở cô cách xa một mét, sau đó đi vào nhà với bà lão, giọng nói có chút mệt mỏi, nói với Nguyễn Ngưng: “Cám ơn cô, còn phải phiền cô đóng cửa thoát hiểm lại.”

Nguyễn Ngưng ừ một tiếng, ánh mắt nhìn về phía vị chuyên gia già kia, thấy bà ấy trông khoảng năm mươi tuổi, rất gầy, nhưng trên người lại toát ra khí chất thông minh khôn khéo.

Trên lưng bà ấy còn có một cái ba lô lớn, trông cũng khá nặng, không biết bên trong là quần áo hay là thuốc.

Ba người không nói chuyện nhiều, Trình Quý Khoan dẫn bà cụ vào nhà.

Lúc Nguyễn Ngưng đang định đóng cửa thoát hiểm lại thì vừa quay đầu đã nhìn thấy ông già thấp ốm đang đứng bên ngoài, cô có hơi bất ngờ: “Cụ à, cụ lên đây làm gì vậy?”

Ông lão nói: “Cái gì mà cụ, gọi tôi là Vưu Đại Phúc!”

Nguyễn Ngưng: “Ông nội Vưu, ông lên đây làm gì, coi chừng lây bệnh.”

Ông lão chỉ vào khẩu trang trên miệng của mình: “Vừa rồi chàng trai kia đã đưa nó cho tôi, hơn nữa, chúng ta đứng xa nhau như vậy, còn cách một cánh cửa thì sợ cái gì.”

“Mau đóng cửa lại, tôi có chút chuyện muốn nói với cô, không nói cho cô biết, tôi sẽ không ngủ được!”

Nguyễn Ngưng dở khóc dở cười, không ngờ lý do mà ông lão lên lầu lại đơn giản như vậy.

Cô đi đến đóng cửa thoát hiểm lại, sau đó ngẩng đầu hỏi: “Bây giờ đã nói được chưa, là chuyện gì thế?”

Ông lão hết nhìn đông lại nhìn sang tây, quan sát bốn phía: “Chắc cô chưa biết đâu, tôi cũng mới nghe được thôi, Ngô Tấn cũng bị sốt!”

Nguyễn Ngưng ngạc nhiên đến ngây người.

Ông lão nói: “Tôi nghĩ chắc chắn là cậu ta không có thuốc, trước đây cậu ta toàn nghĩ đến việc trữ đồ ăn, làm gì mà nghĩ tới chuyện trữ thuốc.”

“Bây giờ nhà nào cũng giấu thuốc, nếu đêm nay cậu ta sốt nặng, nhất định sẽ đi vơ vét khắp nơi, mấy người phải chú ý an toàn.”

Nguyễn Ngưng trầm ngâm nói: “Tôi biết rồi, cảm ơn ông đã nhắc nhở.”

Ngừng một chút, cô nói tiếp: “Ông nội Vưu, nếu Ngô Tấn đến tầng mười bảy tìm bác sĩ, mấy người cứ nói thẳng cho anh ta biết là bác sĩ đã bị chúng tôi mời lên đây, không cần giấu diếm.”

Vưu Đại Phúc do dự: “Chuyện này...”

Nguyễn Ngưng nói: “Chúng tôi xử lý được, mấy người chỉ cần đảm bảo bản thân không bị thương là được, cũng phải giấu hết đồ ăn đi.”

Vưu Đại Phúc cúi đầu suy nghĩ, cuối cùng cắn răng nói: “Được!”

Nguyễn Ngưng xoay người trở về phòng.

Sở dĩ cô dặn dò như vậy là vì cô có cảm giác bản thân đã đoán được chuyện gì đó.

Giả sử ở thế giới ban đầu, đêm nay Trình Quý Lịch và Ngô Tấn cùng bị sốt, nếu không có sự hiện diện của cô ảnh hưởng đến sự phát triển của bọn họ, có lẽ hai anh em bọn họ sẽ không tìm được bác sĩ ở tầng mười bảy.

Nhưng Ngô Tấn thì khác, anh ta sẽ đập cửa từng căn hộ trong tòa nhà này.

Bây giờ bác sĩ đang ở chỗ bọn họ, nói cách khác là chó ngáp phải ruồi thay đổi vận mệnh của Ngô Tấn.

Hai mắt Nguyễn Ngưng hơi sáng lên, nếu như giả thuyết này là thật thì lần này cô lời to rồi.

Không chỉ loại bỏ được Ngô Tấn mà quan trọng hơn chính là cứu được bạn của mình.

Một mũi tên trúng hai con nhạn
Bạn cần đăng nhập để bình luận