Tôi Lấp Đầy Tủ Lạnh Sinh Tồn Ở Mạt Thế

Chương 159

Hai gia đình Vưu Đại Phúc và Châu Lượng Lượng cũng chuyển ra khỏi tòa nhà.

Tuy nhiên Văn Mai lựa chọn ở lại, dường như quyết tâm đi theo Nguyễn Ngưng.

Nguyễn Ngưng vẫn giữ lời hứa ngày nào cũng đưa cho bà ta một gói bánh quy nén.

Bốn người xuống đến tầng sáu, Nguyễn Ngưng chuẩn bị thay giày trượt băng.

Trình Quý Lịch vội vàng nói: “Đợi ra khỏi khu chung cư rồi đổi, bên ngoài quá nhiều thi thể, vốn không trượt được.”

Nguyễn Ngưng cất giày trượt băng đi, cụp mắt xuống.

Trình Quý Lịch an ủi nói: “Châu Lượng Lượng nói bên kia chuyển trại tị nạn xong xuôi, chính phủ sẽ nghĩ cách hỏa táng những thi thể này, cậu không cần lo lắng.”

Nguyễn Ngưng lắc đầu, quay sang nói: “Hôm nay chúng ta đi đâu?”

Trình Quý Khoan nói: “Vẫn đi đến tòa nhà văn phòng lần trước đi, bên trong chắc vẫn còn một ít bàn ghế, hơn nữa có một cái chợ nhỏ, chúng ta xem có thể đổi được một ít đồ hay không.”

Hai mắt Nguyễn Ngưng sáng lên.

Bốn người cùng nhau xuất phát, bởi vì có công cụ sắc bén là giày trượt băng này, không đến mười phút đã đến đích.”

Chỉ là Trình Quý Lịch bị cóng hết cả người, ngay cả lỗ tai cũng gần như bị ù đi.

Nguyễn Ngưng thấy cô ấy đội mũ nhung, còn quàng thêm ba lớp khăn ấm, vì thế đưa tay lên xoa lỗ tai của cô ấy.

Trình Quý Lịch tò mò nói: “Ngưng Ngưng, rốt cuộc tay của cậu lạnh hay ấm, sao tớ không cảm nhận được?”

Nguyễn Ngưng dở khóc dở cười: “Chắc vẫn là ấm, nếu không thì mình không thể nói nổi mất.”

Trình Quý Lịch chớp mắt: “Ồ.”

Nguyễn Ngưng nhìn tòa nhà văn phòng trước mặt, khoảng ba mươi tầng, được xây dựng trên đại lộ ở ngoại ô, chẳng trách vẫn chưa bị vơ vét sạch sẽ.

Trình Quý Khoan nói: “Chợ nhỏ kia ở tầng tám, ngay hành lang.”

Nguyễn Ngưng gật đầu.

Nhóm người bọn họ đi vào bên trong tòa nhà văn phòng, lúc đến tầng tám Trình Quý Khoan đi đến bên cạnh Nguyễn Ngưng, nhỏ giọng nói: “Có nhìn thấy người kéo mảnh vải, bên trên có viết cửa hàng Ngô Ký kia không, chính ông ta đã bán bếp lò cho chúng tôi.”

Nguyễn Ngưng nghiêng đầu nhìn, thấy một người đàn ông gầy như sào tre ngồi dưới tấm vải, nhìn qua khoảng bốn năm mươi tuổi, mặc một cái áo khoác bẩn thỉu, đang tìm kiếm mục tiêu giao dịch.

Trình Quý Khoan nói: “Chúng ta đi tìm đồ trước, đợi lát nữa rồi quay lại nhìn xem.”

Nguyễn Ngưng ừ một tiếng.

Có rất nhiều người đi đến trại tị nạn, nhưng cũng có không ít người ở bên ngoài như họ, tòa nhà văn phòng này không hề vắng vẻ, tầng nào cũng đều vang lên tiếng cạch cạch cộp cộp.

Nguyễn Ngưng và Nguyễn Thứ Phong tìm hết bảy tám phòng ở tầng mười bảy, cuối cùng tìm được một phòng còn hai cái ghế to.

Nét mặt Nguyễn Thứ Phong loé lên vui mừng, mau chóng lấy tuốc nơ vít ra để vặn chặt ốc vít.

Nguyễn Ngưng hạ giọng nói: “Cha, cha đợi ở đây một lát trước, nếu như có người muốn chiếm đồ thì cha cứ đưa là được, chúng ta không thiếu ván gỗ.”

Nguyễn Thứ Phong hỏi: “Con muốn đi đâu?”

Nguyễn Ngưng: “Con muốn đi đến cửa hàng Ngô Ký kia xem thử, nói không chừng có thể thương lượng thành công một vụ làm ăn đó.”

Nguyễn Thứ Phong do dự một lát, nhưng nghĩ đến ba tháng mình không đến con gái vẫn sống rất tốt, cô còn mạnh mẽ hơn mình: “Vậy con cẩn thận một chút.”

Nguyễn Ngưng chầm chậm đi xuống lầu.

Nguyễn Ngưng giả vờ muốn mua đồ rồi bắt đầu đi loanh quanh trên hành lang dài.

Nói là chợ, nhưng thực ra không có nhiều người, đại khái có khoảng hai mươi người tới bán đồ, người mua đồ lại rất ít, chủ yếu là đi dạo xem.

Hơn nữa những đồ bán đều là những đồ chơi kỳ lạ.

Ví dụ như có một nhà đang bán sạc dự phòng, chắc là trước tận thế anh ta cũng kinh doanh lĩnh vực này, Nguyễn Ngưng đi qua đó tò mò hỏi: “Đại ca, bây giờ vẫn có người mua mấy thứ đồ này sao?”

Người đó đáp: “Có thì cũng có, không phải chính phủ đang nghĩ cách khôi phục lại nguồn cung cấp điện sao?”

“Khôi phục nguồn cung cấp điện cũng vô ích, cái này của anh chắc cũng hỏng rồi phải không?”
Bạn cần đăng nhập để bình luận