Tôi Lấp Đầy Tủ Lạnh Sinh Tồn Ở Mạt Thế

Chương 447

Thông qua màn hình, Nguyễn Ngưng nhìn thấy gần hai mươi chiếc thuyền lớn đang giao tranh trên biển, như thể nếu không cẩn thận sẽ phát động chiến tranh.

Tình tiết này này không có trong tiểu thuyết gốc, trong nguyên tác mặc dù năng lực cá nhân của Sở Định Phong rất mạnh nhưng hắn cũng không thể tổ chức được một hạm đội hùng mạnh như vậy.

“Ai mà lợi hại như vậy, dám khiêu chiến cả nhân vật phản diện cuối cùng?”

Nguyễn Ngưng rất tò mò, nhưng máy bay không người lái lại vô lực, khoảng cách xa nhất nó có thể bay cũng chỉ có thể đạt tới mức này.

Bất đắc dĩ, Nguyễn Ngưng chỉ có thể thu hồi nó lại đề phòng bị mất thiết bị tàng hình.

Khoảng mười phút sau, có tiếng súng vang như sấm phát ra từ con tàu Noah.

Tiếng sau lớn hơn tiếng trước.

Nguyễn Ngưng thán phục trong lòng, cô không biết trong hai thế lực này người nào thắng người nào thua, chỉ hy vọng không phải dùng đến đạn hạt nhân.

Bởi vì cách đất liền không xa nên chỉ mất bốn ngày Nguyễn Ngưng đã trở lại cửa sông.

Lần này cô không lựa chọn đi thuyền về phía Tây, dù sao cô cũng không vội, tốt nhất vẫn nên khiêm tốn một chút.

Đường bộ thì khó đi hơn, phải mất gần nửa tháng Nguyễn Ngưng mới có thể trở về căn cứ Tân Hy Vọng.

Mặc dù trong mắt cha mẹ, cô mới đi xa chưa được một tháng, nhưng trong mắt Nguyễn Ngưng, cô đã sống sót qua ba lần tận thế, giết tang thi đến mức chai cả tay.

Cuộc hành trình này không hề dễ, may là kết quả khá tốt.

Sau khi xác minh danh tính ở cổng căn cứ, Nguyễn Ngưng hưng phấn vác ba lô trên lưng đi về khu 45.

Trên đường đi, cô thấy những người khác cũng mỉm cười rất tươi.

Nguyễn Ngưng đoán chắc có chuyện tốt gì đó, có thể là đã thành công khai thác mỏ dầu, hoặc nhà máy sản xuất ra một số nhu yếu phẩm, hoặc hạm đội chở lương thực về.

Dù sao chắc chắn là chuyện tốt.

Thấy người khác vui vẻ, cô cũng vui theo.

Chẳng bao lâu Nguyễn Ngưng đã một mình đi vào khu 45.

Khi cô rời đi, Nguyễn Thứ Phong và Châu Tố Lan còn sống trong một căn lều, bây giờ, một ngôi nhà bằng bùn đã được xây dựng bên cạnh chiếc lều, xem ra vẫn chưa thể ở được nhưng đã có hình có dạng.

Nguyễn Thứ Phong và Châu Tố Lan đều không ở đây, chắc là đang đi kiếm điểm cống hiến.

Nguyễn Ngưng tò mò đi tới căn nhà bùn nhìn xem, phần lớn người ở khu 45 đều không biết cô, còn tưởng rằng có người mới đến xem nhà.

Một bác gái khoảng ba mươi tuổi mỉm cười đi ngang qua, nhìn Nguyễn Ngưng nói đùa: “Hâm mộ không, đây là nhà của người ta.”

Nguyễn Ngưng cười với bà ấy: “Đây là nhà của cái người họ Nguyễn kia sao?”

Bác gái hơi sửng sốt: “Con biết chủ nhà à?”

Nguyễn Ngưng cười nói: “Chúng con rất thân, con là con gái của ông ấy.”

Bác gái lập tức ngây người: “Con có phải chính là cô con gái vô cùng có tương lai của Tố Lan không? Dì có nghe mọi người nói về con, nói là con đang làm ăn ở bên ngoài với đội nhặt rác, trong tay con có rất nhiều vật tư.”

Nguyễn Ngưng khiêm tốn: “Không có, không có, cũng chỉ là làm công cho người khác thôi.”

Bác gái: “Con không cần phải chối, hiện tại mọi chuyện đã khá hơn, dì sẽ không ghen tị với nhà con nữa.”

Nguyễn Ngưng kinh ngạc, nếu là lần trước chắc chắn sẽ không có ai nói với cô như vậy.

Thấy vẻ mặt của cô, bác gái lập tức kiêu ngạo nói: “Con chưa biết gì phải không? Một tuần trước, hạm đội của chúng ta đã quay về, bọn họ còn mang về rất nhiều vật tư và dây chuyền sản xuất cùng với máy móc, nói là đã bắt gọn đám người tên tàu Noah.”

Nguyễn Ngưng kinh ngạc đến ngây người.

Vẻ mặt bác gái càng kiêu ngạo hơn: “Dì còn nghe nói bây giờ quân nhân của chúng ta là vô địch trên biển! Có thể nói chúng ta là bá chủ, mọi người đều muốn nhờ chúng ta đến hòa giải khi có tranh cãi xảy ra. Tiếc là trước đây con trai dì không có tham gia vào quân đội, nếu không bây giờ chắc chắn cũng sẽ rất oai phong.”
Bạn cần đăng nhập để bình luận