Tôi Lấp Đầy Tủ Lạnh Sinh Tồn Ở Mạt Thế

Chương 270

Nguyễn Thứ Phong lại hỏi một người khác, người này vẫn không thèm quan tâm.

Đến lời từ chối họ cũng lười nói ra.

Nguyễn Thứ Phong không còn cách nào khác đành lén đưa cho người đầu tiên nửa cái bánh quy nén: “Anh này, rốt cuộc ở đây có chuyện gì thế?”

Lúc này người nọ mới thèm liếc mắt nhìn Nguyễn Thứ Phong một cái, giọng nói khàn đặc khó nghe: “Anh cũng muốn đến bờ biển à?”

Nguyễn Thứ Phong gật đầu.

“Đừng mơ, không đi được đâu, dân bản xứ đã phá hỏng tất cả đường đi rồi.”

“Muốn vào thành phố chỉ có một cách, mỗi người nộp năm ký bánh quy nén.”

Nguyễn Thứ Phong giật mình, ngạc nhiên nói: “Đắt đỏ vậy sao!”

“Vậy ở chỗ đó có nước không?”

“Biển khơi bốn bề là nước.” Người nọ nói: “Nhưng mà nước biển cũng không thể uống được, phải tự mình nghĩ cách lọc nước.”

Nguyễn Thứ Phong lại hỏi ngược lại: “Là ai ngăn cản chỗ này vậy?”

Người nọ lại không chịu nói.

Nguyễn Thứ Phong lấy nửa cái bánh quy nén còn thừa cho ông ta.

Người đó xoa đôi môi khô nứt nẻ, có lẽ đang ước lượng xem mình còn có thể nuốt trôi bánh quy nén khô khốc hay không: “Có một tổ chức tên là Hắc Báo.”

“Bây giờ mấy người đứng xa nên không nhìn thấy, họ đứng ở phía trước, còn có cả súng máy nữa.”

“Ai dám xông đến sẽ bị bắn chết.”

Sau khi hỏi thăm xong, Nguyễn Thứ Phong quay lại chỗ vợ và con gái, nói rõ tình hình ở đây.

Nguyễn Ngưng cũng có ấn tượng về tổ chức Hắc Báo, nó là một thế lực lớn ở thành phố Tây Hải, không ngờ chúng đã duỗi móng vuốt đến nơi này.

Nguyễn Thứ Phong hỏi: “Bây giờ chúng ta phải làm sao đây, tìm cách đi đường vòng à?”

Nguyễn Ngưng lắc đầu: “Đi đường vòng làm cái gì, chúng ta cứ nộp bánh quy nén, sau đó đi qua là được.”

Châu Tố Lan cũng nói: “Tôi cũng thấy vậy là tốt nhất đó ông, để khỏi chọc phải phiền phức.”

Nguyễn Thứ Phong gật đầu đồng ý: “Được.”

Lúc này khoảng chừng sáu giờ tối, người nằm la liệt ở trên đường, nhưng số người xếp hàng lại ít ỏi vô cùng.

Còn có người sau khi đến mới biết không qua được, đành thất vọng trở về.

Ba người Nguyễn Ngưng không mất quá nhiều thời gian đã đi đến phía trước trạm kiểm soát.

Thật ra trước đây nơi này là trạm thu phí, sau đó đã được tổ chức Hắc Báo cải tạo sơ lại, những cửa ra vào khác đều bị phá hỏng chỉ để lại một cửa ra và một cửa vào.

Trước lối vào có ba người đàn ông cường tráng đứng canh chừng, trên lưng họ đeo súng.

Nhìn thấy ba người Nguyễn Ngưng, người phụ trách mở cửa nheo mắt lại, cất tiếng: “Một người bảy ký rưỡi bánh quy nén.”

Nguyễn Ngưng nghiêng đầu nhìn về phía tấm thẻ gỗ bên cạnh: “Không phải bên trên viết có năm ký thôi sao?”

Người nọ nói với giọng mất kiên nhẫn: “Có vào hay không, không vào thì cút lẹ đi, ông đây nói bao nhiêu là bấy nhiêu, nếu không ông đây cướp sạch ba lô của tụi mày đó.”

Nguyễn Ngưng thấy ba người họ trông không quá xanh xao vàng vọt, cho nên chắc chắn người này muốn kiếm chác chút đỉnh.

Cô gật đầu nói: “Được thôi.”

Cả ba người đều đeo ba lô, mỗi người lấy ra bảy ký rưỡi bánh quy nén.

Nhìn thấy nhiều đồ ăn như vậy, đám người bị trạm kiểm soát cản lại nhưng không cam lòng rời đi bày ra vẻ mặt vừa ghen ghét vừa hâm mộ, bộ dạng hận không thể nhào lên cướp đoạt.

Người canh cửa cười khà khà: “Không ngờ là có thật. Được, mấy người đi qua đi.”

“Nể mặt bánh quy nén, tôi nhắc mấy người một câu, đừng đi đường nhỏ, nếu không bị ai đó đập cho một gậy chết tươi cũng không biết chừng đâu.”

Ba người Nguyễn Ngưng gật đầu, đi khỏi đây.

Vì trạm kiểm soát này giúp cản lại rất nhiều người, sau khi vượt qua thì số lượng người đã trở nên lác đác.

Sau khi ra khỏi cao tốc, ba người lại tiếp tục đến bến cảng.

Chỉ có một con đường đi đến thành phố Tây Hải mà thôi.

Xung quanh cảng có khoảng mười mấy người, ước chừng cũng đang đợi tàu.

Ngoại trừ những người này ra thì không có nhân viên phụ trách, chẳng biết đến khi nào mới có người tới.

So với đám đông trên đường cao tốc, tình trạng của những người chờ tàu trông tốt hơn rất nhiều, ít nhất thì còn có thể nói được vài câu ngắn gọn.
Bạn cần đăng nhập để bình luận