Tôi Lấp Đầy Tủ Lạnh Sinh Tồn Ở Mạt Thế

Chương 134

Sở Định Phong nếm được vị ngọt, sau đó có rất nhiều “vợ lẽ” không đủ tư cách làm vợ, thậm chí còn thu về hai người “chuyên phục vụ nhu cầu sinh lý”.

Lúc đọc đến đoạn này, Nguyễn Ngưng nổi hết cả da gà.

Dù có nhiều con nhiều cháu là phúc nhưng hà cớ gì phải lập lại chế độ phong kiến?

Nhưng tình hình hiện tại là Sở Định Phong vẫn sẽ theo kế hoạch xông vào hang ổ, chỉ là vật tư của trung đoàn Thiên Lang đã bị tịch thu, còn các cô gái thì được đưa vào trại tị nạn tạm thời.

Thứ chào đón Sở Định Phong chính là toàn quân bị bao vây tiêu diệt.

Hai bên đánh giáp lá cà, làm sao Sở Định Phong có thể là đối thủ của quân đội quốc gia, bị đánh chưa đầy một phút đã đầu hàng, toàn bộ người của hắn đều bị bắt.

Bởi vì Sở Định Phong đứng cuối hàng nên nhân cơ hội vội vàng chạy trốn, đưa bố vợ và hai người khác quay lại khu chung cư.

Sau khi về tới nhà, hắn vứt bỏ mọi thứ, nắm lấy tay cô gái và bảo cô đi theo mình.

Cô gái này tên Triệu Na Na, cô ta ngạc nhiên nói: “Không phải mấy anh đi ra ngoài sao, sao lại quay về nhanh vậy?”

Sở Định Phong không có thời gian để giải thích: “Đừng nhiều lời nữa, có muốn đi cùng tôi không.”

Triệu Na Na do dự: “Cha của tôi đâu?”

Sở Định mất hết kiên nhẫn, nếu không phải vì điểm cống hiến của gia tộc thì hắn cũng chả thèm nói mấy lời vô nghĩa này: “Dĩ nhiên là ông ấy cũng đi cùng chúng ta.”

Triệu Na Na vẫn không muốn đi: “Khắp nơi đâu đâu cũng toàn là nước, bây giờ chúng ta có thể chạy đến chỗ nào? Hơn nữa tại sao chúng ta phải bỏ chạy?”

Sở Định Phong: “Còn vì nguyên nhân gì nữa, vừa rồi chúng tôi đi tiêu diệt trung đoàn Thiên Lang, nhưng hóa ra nơi đó đã bị quân đội chiếm đóng từ lâu, toàn bộ người của chúng ta đều bị bắt.”

Triệu Na Na nói: “Vậy chúng ta không cần phải chạy, chúng ta đang đánh cướp, chắc chắn quân đội có thể hiểu cho chúng ta.”

“Hiểu cái rắm, lúc ấy tôi không biết đó là người của quân đội nên đã bắn hai phát súng, không biết có làm người nào bị thương không, nếu có người bị thương hay chết thì ai có thể hiểu cho tôi?”

“Tóm lại tôi nhất định phải đi, nếu em muốn ở lại thì cứ ở lại, chúng ta cắt đứt quan hệ từ đây.”

Mặt mày Triệu Na Na lập tức tái nhợt.

Cô ta không ngờ Sở Định Phong lại tuyệt tình như vậy, chỉ mới nói hai câu đã muốn cắt đứt mọi quan hệ.

Lúc này, Triệu Đại Thụy từ dưới lầu chạy lên, lo lắng nói: “Sao còn chưa dọn dẹp xong? Chúng ta chạy nhanh lên, nếu còn không chạy, quân đội sẽ đuổi kịp chúng ta mất!”

Triệu Na Na trợn mắt, không dám tin: “Cha, chúng ta thật sự phải bỏ chạy sao?”

Triệu Đại Thụy không thèm để ý đến cô ta, cô con gái này ngây thơ muốn chết, bình thường bọn họ toàn bắt nạt hàng xóm, không chỉ cướp hết lương thực cứu trợ được phát mà còn giết nhiều người như vậy, có cái nào mà không phải tội tử hình?

Triệu Đại Thụy dỗ dành: “Chúng ta phải mau chóng rời khỏi đây, con phải tin cha, tất cả những gì cha làm đều muốn tốt cho con, muốn tốt cho gia đình của chúng ta.”

Triệu Na Na khóc lớn, không hiểu tại sao mọi chuyện lại biến thành thế này.

Bọn họ đi chưa được bao lâu, quân đội đã bao vây tòa nhà.

Nguyễn Ngưng chết lặng khi nghe hệ thống phát sóng đến đoạn này.

Cô vội vàng cầm tiểu thuyết gốc lên, không kiềm lòng được muốn xem cốt truyện đã đảo lộn đến đâu rồi.

Hệ thống vui mừng nói: “Chúc mừng ký chủ đã thành công ngăn cản Sở Định Phong cưới vợ lấy vợ lẽ, đạt được một ngàn mét khối không gian.”

“Chúc mừng ký chủ đã phá hủy thế lực mà Sở Định Phong vất vả lắm mới gây dựng được, nhận được thể chất +3, tốc độ +3, sức mạnh +3.”

“Chúc mừng ký chủ, Sở Định Phong đã mất đi tòa nhà an toàn, từ nay về sau phải chịu đói khát không nơi nương tựa, dựa trên cơ sở ban đầu tốc độ làm mới của tủ lạnh sẽ được tăng gấp ba lần.”

Nghe thấy câu cuối cùng, khóe miệng của Nguyễn Ngưng không nhịn được nhếch lên: “Nói cách khác, mỗi ngày tôi có thể sao chép sáu trăm viên đạn?”
Bạn cần đăng nhập để bình luận