Tôi Lấp Đầy Tủ Lạnh Sinh Tồn Ở Mạt Thế

Chương 183

Giọng điệu của Ngô Đại Vĩ có hơi cường điệu: “Nghĩ lại thì chúng ta đều sử dụng kho lạnh, nhưng hiện tại vẫn có người có hầm băng, loại hầm băng giống như thời xưa nên thậm chí bọn họ còn có cả thịt.”

“Theo tôi chính phủ nên tịch thu hết mấy thứ đó của bọn họ, cần gì quan tâm nhiều thứ như vậy làm gì?”

Nguyễn Ngưng mỉm cười: “Có lẽ là sợ bọn họ còn giấu đồ ở chỗ khác.”

Ngô Đại Vĩ nghĩ lại thấy cũng đúng: “Tạm thời cứ mặc kệ có tịch thu hay không tịch thu, dù sao làm ăn với họ cũng tốt, bây giờ những người đó còn có một phái hưởng thụ.”

Nguyễn Ngưng tò mò: “Phái hưởng thụ?”

“Bọn họ cảm thấy dù sao đây cũng là tận thế, tương lai cũng không có hy vọng gì, do đó nên chơi thì cứ chơi, nên ăn thì cứ ăn, sau đó dù có phải chết cũng không có gì để tiếc nuối. Rất dễ moi tiền của loại người này.”

Nguyễn Ngưng nghĩ đến thuốc lá và rượu nổi tiếng trong tay mình, cảm thấy đây chính là thời điểm tốt để bán chúng.

Tuy không thể làm mới nhưng cô có rất nhiều.

Ngô Đại Vĩ tiếp tục nói: “Còn một nhóm người kỳ lạ hơn, đặc biệt sợ chết, chỉ cần một chút gió thổi cỏ lay cũng đã khiến họ sợ đến đổ bệnh, hận không thể sống đến trăm tuổi trong thói đời này.”

Nguyễn Ngưng cũng muốn sống đến trăm tuổi, ai mà không muốn sống chứ?

Trong đầu Nguyễn Ngưng chợt nảy ra một ý tưởng, cô nhớ ra một thứ bản thân đã tích trữ có vẻ có ích.

Nhân sâm!

Khi đó, cô sợ mình không có kỹ năng sinh tồn nếu du hành ngược thời gian về thời cổ đại nên đã tích trữ một bó nhân sâm, định bán đi để kiếm sống.

Có lẽ đám nhà giàu kia sẽ mua nhân sâm.

Tuy chất lượng nhân sâm cô mua chỉ nằm ở mức bình thường nhưng đây là nhân sâm trong tận thế, nhân lúc người giàu còn nhiều tiền, sao cô không kiếm thêm một khoản chứ?

Trong lòng âm thầm đưa ra quyết định, Nguyễn Ngưng nói với Ngô Đại Vĩ: “Thật ra ở chỗ tôi vẫn còn vài thứ, lúc đó tôi mua ở hiệu thuốc, anh yên tâm, khẳng định không phải hàng trôi nổi.”

Ngô Đại Vĩ tò mò: “Hiệu thuốc, là thuốc hả?”

Nguyễn Ngưng suy nghĩ một lúc: “Nói là thuốc cũng đúng, có thể ăn hàng ngày, hầm chung với gà cũng rất ngon, tên của nó là nhân sâm.”

Ngô Đại Vĩ trợn mắt: “Cô còn có cả cái này?”

Nguyễn Ngưng cười ha hả, lấy một cây ở trong ba lô ra, hơn nữa vẫn còn đang đóng gói: “Anh thấy cái này thế nào?”

Làm sao Ngô Đại Vĩ biết được, anh ta chỉ biết đây là một cây nhân sâm nguyên vẹn, có cả rễ.

“Đây là nhân sâm núi hả?”

Nguyễn Ngưng nói: “Sao mà tôi có cái kia được, trên đó không phải đã viết là Nhân sâm Đông Bắc, giá hai tăm ba mươi sáu tệ.”

Ngô Đại Vĩ cười khẽ, cầm lấy hộp nhân sâm: “Lát nữa tôi sẽ xé giá đi, tuy người giàu biết nhìn hàng nhưng biết hàng thì thế nào, ai bảo bây giờ không có thứ này chứ?”

“Chỉ không biết liệu nó có bán chạy hay không.”

Nguyễn Ngưng cũng không biết: “Trước cứ thử bán đã, không được thì tính sau.”

Ngô Đại Vĩ thăm dò: “Cô có mấy cây?”

Nguyễn Ngưng cao giọng: “Đương nhiên chỉ có một cây.”

Trong nháy mắt Ngô Đại Vĩ đã hiểu được ẩn ý của cô, cười hì hì nói: “Được, một cây thì một cây, đến lúc đó tôi sẽ thanh toán tiền cho cô, tôi chỉ thu phí trung gian thôi, chúng ta chia 3:7.”

Nguyễn Ngưng biết anh ta có ý đồ gì, sợ không bán được nhân sâm sẽ lỗ tiền nên không muốn đưa tiền mặt cho cô.

“Nếu bây giờ anh không muốn trả tiền, tôi vẫn có thể giao nó cho anh, nhưng chúng ta phải ghi sổ theo tỷ lệ 1:9.”

Ngô Đại Vĩ trợn mắt: “1:9 thì quá ác rồi, ngay cả tiền chạy vặt cũng không đủ.”

Nguyễn Ngưng giả bộ muốn lấy nhân sâm lại: “Vậy tôi sẽ tự tìm cách vận chuyển hàng hóa, dù chỉ kiếm được mười phần trăm phí chạy vặt cũng coi như có lời.”

Ngô Đại Vĩ cười hì hì: “Quên đi, quên đi, 1:9 thì 1:9 vậy, chúng ta cứ thử nước trước đã.”

Anh ta cầm lấy nhân sâm rồi nói: “Nhìn thấy cô, tôi vui quá nên thiếu chút nữa đã quên mất việc đại ca của chúng tôi bảo tôi mang quà đến tặng cho cô.”
Bạn cần đăng nhập để bình luận