Tôi Lấp Đầy Tủ Lạnh Sinh Tồn Ở Mạt Thế

Chương 154

Hơn nữa trong nhà anh cũng không có bếp lò, Nguyễn Ngưng suy nghĩ một chút rồi mới nói: “Tôi định đợi thêm hai ngày nữa mới ra ngoài, tình huống dưới lầu thế nào rồi?”

Trình Quý Lịch rầu rĩ: “Bọn họ còn hai đứa bé, thì sao có thể tốt hơn chứ.”

“May là bọn họ không đốt hết quần áo giống như những người khác, bây giờ chị Linh Hạ mặc quần áo của bác sĩ Châu, nhưng hai thằng nhóc kia lại không có gì để mặc, chỉ có thể chùm chăn bông kín mít.”

“Mới tờ mờ sáng anh Châu đã ra ngoài, bảo là muốn đến trại tị nạn tìm bác sĩ Châu, sống phải thấy người chết phải thấy xác, cũng không biết bây giờ tình hình của anh ấy thế nào rồi.”

Nói xong, cô ấy cụp mắt xuống, không nói gì, nỗi buồn vương trên mi.

Từ Siêu bão Mặt Trời đến mưa to, Nguyễn Ngưng chưa bao giờ nhìn thấy dáng vẻ này của cô ấy, cứ như thể cô ấy đã thay đổi chỉ sau một đêm.

Lúc này, Trình Quý Khoan nói: “Đêm qua còn phải cảm ơn cô, nếu không phải cô gọi chúng tôi dậy thì không chừng cô cũng phải nhặt xác tôi và Quý Lịch luôn rồi.”

Nguyễn Ngưng lắc đầu: “Tối qua tôi không ngủ được, may mắn thôi. Hai người ra ngoài phải cẩn thận.”

Trình Quý Khoan: “Chúng tôi sẽ chú ý, cô với cha mẹ cô mới đoàn tụ, chờ thu xếp ổn thỏa rồi tính sau.”

Nguyễn Ngưng ừ một tiếng.

Sau khi thấy hai người đã đi mất, cô khóa cửa lối thoát hiểm lại, nhưng vẫn luôn cảm thấy ổ khóa không còn trơn tru cho lắm.

Có lẽ nhiệt độ quá thấp, không biết hai ổ khóa này có bị hỏng hay không.

Vừa mới về nhà, Chu Tố Lan đã vội vàng hỏi: “Hai người họ ra ngoài hả?”

Nguyễn Ngưng gật đầu: “Bọn họ phải ra ngoài tìm củi.”

Chu Tố Lan lập tức bái phục: “Tố chất tâm lý này không tệ, đến bây giờ mẹ còn chẳng thể bình tĩnh nổi. Nhưng không phải bây giờ đi ra ngoài rất nguy hiểm sao?”

Nguyễn Ngưng nói: “Sớm muộn gì cũng phải quen với cái lạnh này, thực ra khả năng thích ứng của con người rất mạnh, hơn nữa sau khi vận động có lẽ có thể làm cơ thể ấm hơn một chút.”

Chu Tố Lan thở dài: “Con nói đúng, mẹ cũng phải nhanh chóng thích ứng.”

Lúc này, Nguyễn Thứ Phong đã nấu mì xong, đưa cho hai mẹ con mỗi người một chén.

Ông ấy còn hâm nóng thịt bò để ăn chung.

Nguyễn Ngưng vừa ăn vừa hỏi hệ thống: “Tình huống bên chỗ Sở Định Phong thế nào rồi? Sao số lượng người đi theo hắn lại giảm xuống, không lẽ bị chết cóng?”

Hệ thống nói: “Đúng vậy, sau khi trốn khỏi tòa nhà an toàn, không phải hắn đã di chuyển vào khu biệt thự mà ngài từng tìm sao?”

Nguyễn Ngưng gật đầu.

Sau khi Sở Định Phong trốn khỏi khu chung cư, hắn đã dẫn theo cả nhà Triệu Đại Thụy chạy tới khu biệt thự.

Chỗ này về sau có hai nhóm người ghé qua, nhưng phát hiện không còn gì cả nên bọn họ chỉ có thể mang theo một số thứ trông có vẻ có giá trị đi.

Chỗ đó lại còn cách thành phố rất xa, cho nên chỉ có vài đội ngũ đi đến được nơi đó thôi.

Sở Định Phong định cư ở đây, sống trong biệt thự lớn, đồ ăn thức uống không thiếu, cứ thế Sở Định Phong sống vui vẻ một thời gian.

Nhưng chẳng bao lâu hắn đã phát hiện chỗ này rất tệ, khu biệt thự này không có ai ở nên đương nhiên sẽ không có phụ nữ.

Không có phụ nữ cũng có nghĩa là không có bàn tay vàng, Sở Định Phong bắt đầu sốt ruột, ra sức “gieo giống” lên người Triệu Na Na.

Sau một thời gian dài như vậy, Triệu Na Na vẫn không mang thai.

Sở Định Phong không thoải mái, ngày nào cũng mắng Triệu Na Na không biết sinh con đẻ cái, nghi ngờ cô ta không phải xử nữ, bởi vì trước đó đã bị người khác làm qua nên mới không thể sinh con.

Đêm nào Triệu Na Na cũng lấy nước mắt rửa mặt.

Sở Định Phong đã tìm cách để đi ra ngoài, ngày nào cũng đi sớm về trễ, còn cắt xén lương thực của nhà bọn họ, khiến em trai của Triệu Na Na đói đến gầy gò, làm cả nhà họ Triệu phải âm thầm lau nước mắt.

Một ngày sau đó, Triệu Đại Thụy đột nhiên lên cơn sốt.

Căn bệnh này không có chuyên gia nào đặt tên, mọi người đều gọi nó là virus ngày tận thế, người mắc bệnh gọi là bệnh tận thế.

Bạn cần đăng nhập để bình luận