Tôi Lấp Đầy Tủ Lạnh Sinh Tồn Ở Mạt Thế

Chương 279

Đã hẹn mười hai giờ dùng bữa, tất nhiên bên này sẽ không rề rà quá lâu, trên bàn cơm đã được bày đầy món ăn ngon lành.

Có bào ngư, hải sâm, có cá mú sao, có tôm tươi.

Ngoài ra loại hải sản nào cũng đều có đủ.

Trên bàn cơm còn có cả thịt heo, thịt bò mà trong đất liền khó gặp.

Đương nhiên, có cả món chay dưới đáy biển nữa.

Đôi mắt Nguyễn Ngưng sáng lên: “Nhìn tình hình này, hôm nay tôi có lộc ăn rồi.”

Việt Mẫn Mẫn cười nói: “Cô Nguyễn cứ thoải mái.”

Hai người bắt đầu dùng cơm, Việt Mẫn Mẫn ăn rất ít, tốc độ ăn cũng rất chậm.

Nguyễn Ngưng ăn một lúc rồi mới thả chậm tốc độ: “Lần này cô hẹn tôi đến có phải là vì chuyện sữa bột hay không?”

Việt Mẫn Mẫn đưa mắt nhìn Nguyễn Ngưng: “Cô Nguyễn là người thông minh, đứa bé này gần như đã lấy nửa cái mạng của tôi, khó lắm mới sinh được thằng bé, tôi muốn cố gắng cho thằng bé những gì tốt nhất.”

Cô ta rũ mắt, đầy đau lòng: “Nhưng bây giờ thằng bé còn chẳng được ăn no, chào đời trong hoàn cảnh này, không biết tương lai sẽ thế nào đây.”

Nguyễn Ngưng nói: “Năm thùng sữa bột có thể kéo được một thời gian.”

Việt Mẫn Mẫn: “Cho nên tôi muốn cảm ơn cô Nguyễn và ông chủ của cô, nhưng tôi cũng là một người mẹ, luôn muốn có nhiều đồ dự trữ một chút.”

“Bên cô thật sự hết rồi sao?”

Nguyễn Ngưng ra vẻ khó xử.

Việt Mẫn Mẫn vội vàng nói: “Tôi đã nói rõ với căn cứ trưởng rồi, chỉ cần cô đồng ý, chúng tôi có thể cố gắng hết sức thỏa mãn yêu cầu của cô.”

Nói rồi, cô ta cho người chuyển đến một gốc cây san hô đỏ: “Cái này chính là quà cảm ơn của chúng tôi dành riêng cho cô.”

Nguyễn Ngưng nói: “Sao tôi có thể không biết xấu hổ như vậy chứ, nhưng mà ông chủ của chúng tôi thật sự hết hàng rồi.”

“Nhiết nhất…” Nguyễn Ngưng nói thêm: “Nhiều nhất chỉ cho cô được bảy thùng thôi.”

Bảy thùng sữa bột này là cô cố tình chuẩn bị cho cốt truyện.

Đôi mắt Việt Mẫn Mẫn sáng lên: “Cô nói thật sao? Tôi thật sự rất biết ơn cô, cô Nguyễn à.”

Nguyễn Ngưng mỉm cười.

Việt Mẫn Mẫn đã có tinh thần ăn uống, sau đó thuận miệng trò chuyện đôi câu với Nguyễn Ngưng.

Trước mạt thế, cô ta đã cả cho Tiền Phúc Hải, cũng chính là người đứng đầu căn cứ Phúc Hải, nhà trai lớn hơn cô ta hai mươi tuổi, nhìn thế nào cũng đáng tuổi làm cha cô ta.

Con riêng của chồng còn lớn hơn cô ta tận hai tuổi.

Nếu như ở trước mạt thế, tốt xấu gì địa vị của Việt Mẫn Mẫn cũng sẽ được pháp luật bảo vệ, Tiền Phúc Hải sẽ không quá quắt quá, nhưng tình hình bây giờ đã đến mức này rồi?

Phụ nữ của Tiền Phúc Hải đã nhiều như lông trâu, chỉ căn biệt thự này thôi đã có ba người rồi.

Cô ta cũng không phải loại phụ nữ có nhiều mưu ma chước quỷ, cũng không có tay sai trung thành trong căn cứ Phúc Hải, thật sự chỉ có thể cố ngậm bồ hòn làm ngọt.

Cũng chính vì nguyên nhân này, Sở Định Phong vừa gặp mặt đã có thể dùng dăm ba câu kích thích Việt Mẫn Mẫn, hai người lén lút qua lại với nhau.

Bây giờ cũng không biết Việt Mẫn Mẫn đã gặp Sở Định Phong chưa.

Nguyễn Ngưng đang định hỏi thăm, trên cầu thang đột nhiên vang lên tiếng cười nói khúc khích, hình như là một người đàn ông đang kể chuyện cười, chọc cho cô gái đi cùng cười khanh khách.

Việt Mẫn Mẫn nhíu mày.

Nguyễn Ngưng biết đây chính là cậu ấm mở tiệc bể bơi và một bà vợ nào đó của Tiền Phúc Hải.

Một lát sau, quả nhiên có hai người bước xuống cầu thang, một người là Tiền Vĩ Dân, một người khác là một cô gái trẻ tuổi.

Tiền Vĩ Dân nhìn về phía họ, giọng điệu châm biếm: “Chà, mẹ kế của tôi đang tiếp khách à.”

Nguyễn Ngưng chớp mắt.

Trong tiểu thuyết cũng có một đoạn này, chủ yếu là miêu tả Sở Định Phong vả mặt cậu ấm đời thứ hai.

Cô thì thôi đi, không thích vả mặt, chỉ thích làm ăn buôn bán.

Việt Mẫn Mẫn cũng không lên tiếng, chờ Tiền Vĩ Dân đi khuất.

Nhưng Tiền Vĩ Dân lại phấn khích chạy tới, đặt mông ngồi xuống ghế, đôi mắt anh ta đảo từ trên xuống dưới đánh giá Nguyễn Ngưng: “Người thì cũng đẹp đấy, tiếc là cắt tóc ngắn rồi bây giờ người ở ngoài ai cũng thế, chẳng có gì thú vị cả.”
Bạn cần đăng nhập để bình luận