Tôi Lấp Đầy Tủ Lạnh Sinh Tồn Ở Mạt Thế

Chương 169

Tầng bốn hoàn toàn không có cửa ra vào, nên khi trại tị nạn chuyển qua đây đã đập vỡ hết cửa sổ, sau đó treo rèm chống gió ở đó.

Nguyễn Ngưng cùng Trình Quý Lịch đi đến cửa sổ, phát hiện có hai người lính cầm súng đang đứng canh gác.

Nhìn thấy Nguyễn Ngưng và Trình Quý Lịch, bọn họ cũng không hỏi nhiều, cũng không giống căn cứ phải trả tiền thì mới được tiến vào.

Trình Quý Lịch hỏi: “Mọi người có biết bác sĩ Châu ở đâu không? Chính là nữ bác sĩ đã hơn sáu mươi tuổi đó, tay nghề y của bà ấy rất tốt, trước kia là bác sĩ điều trị ở bệnh viện tỉnh.

Một trong những người lính ở đó nhiệt tình nói: “Các cô tìm bác sĩ Châu sao, phòng làm việc của bà ấy là phòng cuối cùng ở bên trái, bên trên có ghi là phòng y tế, nói chung là thời gian này bà ấy đều ở đó.”

Xem ra bác sĩ Châu ở trại tị nạn rất có danh tiếng, mọi người đều biết.

Lúc này Nguyễn Ngưng mới cười nói: “Vậy anh Tôn, Tôn Vĩnh Siêu thì sao?”

Người vừa mới nói lộ ra vẻ ngạc nhiên

“Cô biết đại tá Tôn sao?”

Nguyễn Ngưng cưới tít mắt đáp: “Biết, tôi tên là Nguyễn Ngưng. Nếu như hai anh có thời gian, có thể giúp tôi chuyển lời đến anh ta một tiếng, nói tôi ở chỗ của bác sĩ Châu, hôm nay lúc nào tôi cũng rảnh.”

Hai anh lính nhìn nhau, người kia nói: “Được thôi, tôi sẽ giúp cô thông báo.”

Sau khi nói cảm ơn, hai người đi vào bên trong trại tị nạn.

Ập vào mặt chính là một mùi kỳ quái, cũng không thể dùng từ hôi để hình dung.

Là vừa hôi, còn mang theo mùi chua, bên trong còn có một hơi nóng hầm hập.

Ở trong trung tâm nhà thi đấu thể thao đã xảy ra một đám cháy lớn, còn có không ít nơi có dấu vết bị cháy, có vẻ những đám cháy nhỏ này đã được dập tắt không lâu trước đó.

Ngoài những người đã đi ra ngoài, bên trong nhà thi đấu cũng có rất nhiều người, nếu không phải là những người mặc đồ quá mỏng thì là những kẻ siêng ăn nhác làm thích cướp bóc của người khác.

Còn một loại nữa chính là người già và trẻ nhỏ, nhưng số lượng cực kỳ ít ỏi.

Người già không thể đi, trẻ con cũng không thể đi, cuộc sống ở tận thế quả không dễ dàng.

Trình Quý Lịch và Nguyễn Ngưng vừa quan sát xung quanh vừa đi đến phòng y tế, không ngờ rằng ở nơi xó xỉnh này đột nhiên xuất hiện hai ba mươi người vây quanh, đưa bát ăn xin của mình về phía các cô.

Nguyễn Ngưng cau nhìn về phía người quân nhân trong tòa nhà đang đứng ở bên kia, thấy bọn họ đã đi đến, cô im lặng bảo vệ ba lô của mình.

Nhóm người vây quanh hai bọn cô cũng thấy quân nhân đi đến, ngay lập tức tản ra.

Đây là lần đầu tiên Trình Quý Lịch gặp cảnh này, vẻ mặt bất lực không biết phải làm sao, anh quân nhân đi đến hỏi: “Các cô không cho đồ đấy chứ?”

Trình Quý Lịch vội vàng nói: “Không có không có.”

Anh quân nhân nói: “Không có là tốt nhất, bọn họ là một băng nhóm, mỗi lần thấy có người lạ đi đến thì đều sẽ như vậy, bắt thì cũng không có lý do gì để bắt cả.”

Anh ta nhìn hai người: “Xem ra các cô rất có điều kiện, phải cẩn thận một chút.”

Nguyễn Ngưng nói: “Cảm ơn đã nhắc nhở, chúng tôi sẽ cẩn thận.”

Sau khi xảy ra chuyện này, Trình Quý Lịch hận không thể kéo Nguyễn Ngưng bay đi, chớp mắt hai người đã đi đến trước cửa phòng y tế.

Vào bên trong, cuối cùng hai người đã cảm nhận được sự sạch sẽ và ngăn nắp, đương nhiên là so với bên ngoài kia.

Bác sĩ Châu đang chỉnh lý hồ sơ bệnh án, ngẩng đầu phát hiện hai bọn cô, bất ngờ nói: “Sao hai cô lại đến đây?”

Trên mặt Nguyễn Ngưng lộ ra nụ cười chân thành: “Dì Châu, tôi cùng với Quý Lịch đến thăm mọi người. Chị Linh Hạ đâu?”

“Nó vừa mới đi thăm con trai rồi.” Vẻ mặt của bác sĩ Châu nhiệt tình: “Tôi có một phòng riêng ở đây, trước kia chính là một nhà kho, không có đồ đạc, nhưng dù sao cũng có một chỗ.”

“Hạ Linh cùng với Vưu Đại Phúc ở cùng chúng tôi, bên ngoài thực ra không thể ở, nhất là còn có hai đứa nhỏ.”
Bạn cần đăng nhập để bình luận