Tôi Lấp Đầy Tủ Lạnh Sinh Tồn Ở Mạt Thế

Chương 393

“Sau đó, sự thật chứng minh chúng ta đã sai, bởi vì hai mươi ngày trước Khương Phó Hải lại xuất hiện ở căn cứ Tân Hy Vọng, còn đưa cả tổ phát điện về cùng.”

Nguyễn Ngưng gật đầu, trong lòng tò mò không biết chuyện này có liên quan gì đến Châu An Viễn.

Ngô Đại Vĩ cũng tò mò.

Châu An Viễn tiếp tục nói: “Vốn dĩ những thứ này đều không có vấn đề gì, cùng lắm chỉ là lãng phí thời gian mà thôi, nhưng ba ngày trước, Khương Phó Hải đột nhiên bị bệnh.”

Nguyễn Ngưng hỏi: “Bị bệnh là có ý gì, bệnh liệt giường sao?”

Châu An Viễn nói: “Người đã hôn mê rồi.”

Nghiêm trọng đến vậy?

Nguyễn Ngưng rất chắc chắn đây không phải là nội dung trong nguyên tác, bởi vì trong tiểu thuyết, Khương Phó Hải đã chết sau cuộc tàn sát đẫm máu ở doanh trại Nguyệt Sơn.

Theo tiểu thuyết gốc, Khương Phó Hải bị thương nặng trong lần Khương Tự Thủy bị bắt cóc, cơ thể ông ta mãi vẫn không thể hồi phục.

Sau khi ông ta chết, Sở Định Phong thuận lợi tiếp quản thế lực của Khương Phó Hải, trên đầu không có cha vợ đầy quyền lực nhìn chằm chằm, hắn thẳng thắn thừa nhận bản thân đã có mấy bà vợ lớn vợ bé, sau này có thể cưới bao nhiêu vợ tùy thích.

Nếu không với tính cách của Khương Phó Hải, ông ta sẽ không bao giờ để con gái mình phải chịu sự bất công như vậy từ Sở Định Phong.

Giờ đây, vận mệnh của Khương Phó Hải đã thay đổi từ lâu do hiệu ứng cánh bướm, cô cũng không biết tại sao ông ta lại đột nhiên đổ bệnh.

Nhưng chuyện này liên quan gì đến Châu An Viễn?

Dường như đoán được Nguyễn Ngưng đang nghĩ gì, Châu An Viễn tức giận nói: “Thật ra chuyện này chẳng liên quan gì đến tôi, nhưng trước khi Khương Phó Hải đổ bệnh, ông ngoại tôi từng tiếp xúc với ông ta, kết quả là ông ngoại tôi cũng bị bệnh.”

Nguyễn Ngưng ngây người: “Ý của anh là bệnh này có thể truyền nhiễm?”

Châu An Viễn dừng lại một lát: “Thật ra tôi nghi ngờ có người hạ độc Khương Phó Hải, ông ngoại của tôi xui xẻo nên mới trùng hợp bị kéo vào, nhưng căn cứ cân nhắc được hơn rồi cuối cùng công bố ra bên ngoài là ông ta bị bệnh.”

Nguyễn Ngưng nhớ tới hôm qua Vương Linh Hạ có nhắc đến bác sĩ Châu đang chăm sóc hai bệnh nhân đặc biệt, có lẽ là Khương Phó Hải và ông ngoại của Châu An Viễn.

Cô suy nghĩ một lúc rồi nói: “Dù bị bệnh hay bị trúng độc thì hiện tại cũng phải nằm viện, vậy anh Châu muốn gặp tôi là có ý gì?”

Ánh mắt Châu An Viễn nặng nề: “Ta chỉ muốn hỏi nếu mấy người các cô có thể lấy được nhiều đồ hộp như vậy, tức là các cô có liên hệ với tổ chức Noah, mấy người có thể tìm được bọn họ không?”

Nguyễn Ngưng nói thẳng: “Anh Châu muốn đưa ông ngoại lên thuyền chữa bệnh?”

Châu An Viễn cũng không phủ nhận: “Chắc hẳn bọn họ có rất nhiều trang thiết bị y tế, có lẽ bọn họ sẽ cứu được ông ngoại tôi?”

Nguyễn Ngưng lắc đầu: “Tôi hiểu được lòng hiếu thảo của anh Châu, nhưng chúng tôi chỉ tình cờ gặp được đội tìm kiếm thuyền Noah, chứ không quen biết ai trên thuyền, càng không biết vị trí cụ thể của thuyền Noah.”

“Nếu bảo chúng tôi đi tìm thì giống như mò kim đáy bể, cho dù có cho ba bốn tháng cũng chưa chắc tìm được.”

Ánh mắt Châu An Viễn mất mát: “Vậy ư?”

Nguyễn Ngưng: “Xin lỗi.”

Châu An Viễn cố gắng cười thật tươi: “Là do tôi vội muốn cứu người nên mới không suy nghĩ chu đáo, cô Nguyễn không cần xin lỗi.”

Nguyễn Ngưng không nói vòng vo với anh ta, Châu An Viễn cũng không ở lại lâu, chẳng mấy chốc anh ta đã rời khỏi sơn động.

Họ đưa khoảng hai mươi người đến và bắt đầu mang bánh quy nén ra ngoài.

Nguyễn Ngưng hỏi ‌Ngô Đại Vĩ: “Anh có biết ông ngoại của anh Châu làm nghề gì không?”

Ngô Đại Vĩ nhìn trái nhìn phải, thì thầm: “Thật ra tôi chưa từng nghe cậu ấy đề cập tới người nhà, không ngờ ông chủ vẫn còn người thân sống trên đời, tôi còn ngạc nhiên hơn cả cô.”

“Việc hôm nay tôi thực sự không biết.” Ngô Đại Vĩ lại nhấn mạnh.

Nguyễn Ngưng gật đầu.

Bạn cần đăng nhập để bình luận