Tôi Lấp Đầy Tủ Lạnh Sinh Tồn Ở Mạt Thế

Chương 377

Hơn hai năm rồi, ấy vậy mà anh ta vẫn có thể nhớ được những động tác nhảy này.

Náo nhiệt qua đi, hai người Nguyễn Thứ Phong vừa cười vừa trở về khu 55, nhìn thấy Nguyễn Ngưng đang nói chuyện cùng hàng xóm.

Nguyễn Ngưng cũng chú ý thấy cha mẹ, gật đầu cười với họ: “Con đun nước cho hai người đó, để bên trong lều.”

Hai người “Ừ” một tiếng, rồi đi vào trong lều tắm rửa.

Nguyễn Ngưng chào hỏi hàng xóm xong, một mặt hóng chuyện hỏi: “Hai người biết rồi sao?”

Nguyễn Thứ Phong: “Biết gì cơ?”

Nguyễn Ngưng: “Chuyện Tôn Vĩnh Siêu cầu hôn Nghiêm Nhược Tuyết, và Nghiêm Nhược Tuyết cũng đồng ý rồi.”

Nguyễn Thứ Phong “Ồ” lên một tiếng: “Đây là chuyện vui lớn đó, sao vừa nãy lại không nghe ai nói nhỉ.”

Châu Tố Lan đối với chuyện này hứng thú vô cùng, liền hỏi Nguyễn Ngưng: “Thật hay giả thế? Không phải tin đồn giả đấy chứ?”

“Đương nhiên không phải tin giả rồi.” Nguyễn Ngưng: “Là anh Châu ở cách vách của cách vách nhà ta hỏi thăm được đó.”

Nguyễn Thứ Phong cười: “Là tên đó hỏi thăm thì chắc chắn không sai được rồi.”

Châu Tố Lan cảm thán: “Tên đó nếu như trẻ ra hai mươi tuổi, thì bây giờ có thể làm trinh sát chắc luôn.”

Nguyễn Thứ Phong nghe vợ cảm thán người anh em tốt, thì thở dài một tiếng rồi chuyển chủ đề: “Không ngờ Trung tướng Tôn và sĩ quan Nghiêm cuối cùng có thể ở bên nhau, đúng là trai tài gái sắc.”

Nguyễn Ngưng: “Nghiêm Nhược Tuyết không chỉ đẹp thôi đâu”

“Đúng, đúng, đúng.” Nguyễn Thứ Phong nói: “Sĩ quan Nghiêm cũng không tồi, nữ trung hào kiệt. Con biết hai người họ khi nào làm đám cưới không?”

Đúng là Nguyễn Ngưng không biết thật, cô cũng không biết bọn họ dự tính chuẩn bị bao lâu.

Trong lúc ba người trong lều đang thảo luận, bên ngoài đột nhiên vang lên tiếng của Trình Quý Lịch, mắt Nguyễn Ngưng sáng lên, cô vội vàng đi ra ngoài.

Trình Quý Khoan cũng ở đó.

Rất lâu rồi không gặp mặt hai anh em nhà này, trên mặt Nguyễn Ngưng tràn ngập ý cười: “Chúc mừng anh em hai người đoàn tụ.”

Trình Quý Lịch cười hì hì: “Vậy tôi cũng chúc mừng mọi người đoàn tụ.”

Bên kia Trình Quý Khoan mang theo một túi vải màu đen, không rõ bên trong túi là gì.

Nguyễn Ngưng tò mò nhìn anh.

Người đàn ông bị gió biển thổi suốt mấy tháng trời, mắt thường cũng thấy được đã đen đi không ít.

Trình Quý Khoan nói: “Cái này là mang từ biển về, là vật phẩm thuộc về tôi, có thể mang đi tặng.”

Nguyễn Ngưng nghĩ nghĩ, nhận túi đồ: “Cảm ơn, lần này chúng tôi ra ngoài cũng kiếm được đồ tốt, lát nữa sẽ chia cho hai người.”

Trình Quý Lịch lắc đầu: “Ngưng Ngưng, cậu vẫn khách sáo như vậy à.”

Nguyễn Ngưng nói: “Nên thế mà, lịch sự không mất gì.”

“Lại nói, lần trước thịt khô và gạo của hai người để chỗ tôi chưa ăn hết, bây giờ đều không còn, vì vậy tôi phải lấy chút đồ ra để trả lại cho hai người.”

Trình Quý Lịch cảm thán: “Cô vẫn còn nhớ chuyện từ một năm trước à.”

Nguyễn Ngưng cười rộ lên: “Tôi lại mong mình không nhớ gì, rồi quên béng món nợ này đấy.”

Trình Quý Lịch cười lớn.

Đống lửa trước cửa lều lại được đốt lên, ba người trẻ tuổi ngồi xuống nói chuyện.

Trình Quý Lịch hỏi: “Tôi và anh trai thấy giấy nhắn cô để lại, có chuyện gì à?”

Nguyễn Ngưng nói: “Qua hai ngày nữa tôi sẽ đưa cha mẹ rời khỏi căn cứ, rồi tìm tạm một nơi nào đó để ở lại.”

Trình Quý Khoan nhìn cô.

Trình Quý Lịch cau mày: “Cô lại phải đi à?”

“Không có cách nào khác, trời sinh lãng tử giữ không được.”

Trình Quý Lịch không muốn đùa giỡn với cô: “Ở lại căn cứ không tốt sao? Bây giờ rất nhiều người ở bên ngoài muốn vào đây, căn cứ đang tìm cách để mở rộng ra.”

Nguyễn Ngưng thở dài: “Thực sự có chuyện rồi, nếu không thì tôi cũng sẽ không rời đi.”

Trình Quý Lịch thấy thái độ kiên quyết của cô, nên cũng không khuyên giải gì nữa: “Tôi biết cô có năng lực, ở bên ngoài cũng sống tốt được, chỉ tiếc chúng ta không thể gặp nhau một thời gian dài nữa rồi.”

“Lần trước cô tới, cũng không ở lại mấy ngày.”

Nguyễn Ngưng: “Mạt thế chẳng có cách nào an ổn, chẳng phải anh trai cô cũng vừa về sao?”

Trình Quý Lịch thở dài: “Cũng phải, nhưng mà tôi cũng sắp phải lên đường rồi.”
Bạn cần đăng nhập để bình luận