Tôi Lấp Đầy Tủ Lạnh Sinh Tồn Ở Mạt Thế

Chương 34

Bởi vì bị Nguyễn Ngưng kéo dài thời gian nên hai người tới nơi sau Trình Quý Khoan khá lâu, anh ra hiệu bảo Trình Quý Lịch khiêng thùng nước đó tới cửa phòng căn hộ 1801.

Trải qua một buổi tối tranh giành mua sắm, siêu thị nhỏ ở tầng dưới không còn hàng để bán, muốn mua thứ gì thì phải đến siêu thị lớn gần đó.

Nguyễn Ngưng biết hai người họ đang chiều theo ý của mình, chắc là thấy một cô gái nhỏ như cô phải sống một mình cũng không dễ dàng gì, nếu không bọn họ đã có thể trữ được nhiều hàng hóa hơn rồi.

Mười phút sau, Nguyễn Ngưng mang theo chiếc xe đạp gấp mà cô đã mua trước đó đi ra ngoài.

Trình Quý Lịch ngạc nhiên nói: "Ngưng Ngưng, cô cũng có xe đạp hả?"

Nguyễn Ngưng ừ một tiếng: "Đường đến siêu thị rất xa, lúc về nếu có xe đạp sẽ tiện hơn, hơn nữa như vậy thì anh trai cô cũng không phải vất vả chở chúng ta nữa.”

Hai mắt Trình Quý Lịch lấp lánh: "Cô nói đúng, tôi cũng sẽ mang theo xe đạp."

Lần này hai cô gái tự mình đạp xe nên tốc độ của bọn họ nhanh hơn trước rất nhiều.

Càng đi về gần thành phố, lượng xe bị hư ở trên đường càng nhiều hơn, vì lúc đó đang là giờ cao điểm nên đường bị ngập nước, các xe nằm cạnh nhau, có vài chiếc xe bị xe buýt đâm thẳng vào đuôi xe, trên đất toàn là các mảnh vụn nhỏ.

Chỉ trong một ngày, thành phố vốn sạch sẽ và ngăn nắp đã trở nên hỗn loạn.

Khu vực xung quanh siêu thị lớn chật kín người, xếp hàng dài đến mức không thể thấy được điểm cuối.

Thấy xe đạp không thể đến gần hơn, ba người chỉ có thể tìm một chỗ gần đó để đậu xe, rồi dùng ba chiếc ổ khóa để khóa xe đạp lại với nhau.



Nguyễn Ngưng nhíu mày nói: "Hy vọng sẽ không bị người khác lấy mất."

Trình Quý Lịch do dự: "Chắc không đâu, ban ngày ban mặt, bọn họ không thể nào ngang nhiên khiêng ba chiếc xe đạp còn đang bị khóa chạy trên đường được."

Nguyễn Ngưng gật đầu.

Ba người phải mất một lúc mới tìm được đầu hàng, không ngờ chỉ vừa mới gia nhập xếp hàng mà đã có một người đàn ông gầy gò, khoảng bốn mươi tuổi bê một chồng ghế nhựa đến trước mặt Trình Quý Lịch: "Người đẹp, có muốn mua ghế không? Chắc chắn sẽ phải xếp hàng rất lâu, chiếc ghế dài này chỉ có hai mươi tệ một cái, mua đi tuyệt đối sẽ không bị lỗ hay bị lừa đâu."

Trình Quý Lịch quan sát chất lượng của ghế nhựa, không hài lòng nói: "Loại ghế này cùng lắm cũng chỉ bảy hoặc tám tệ một cái, ông bán phá giá như vậy, cẩn thận tôi báo cảnh sát ông thừa dịp quốc gia gặp nạn mà đầu cơ trục lợi."

Người đàn ông như con khỉ kia tặc lưỡi một cái: "Cô bé, cô không mua thì thôi, đồ vật càng ít thì càng có giá, hơn nữa tôi chạy việc vặt thì không cần tính phí sao?"

Tuy miệng thì nói không sợ gì hết nhưng ông ta lại muốn bỏ chạy lấy người.

Nguyễn Ngưng cản ông ta lại: "Từ từ đã, tôi mua ba cái."

"Ba?" Người đàn ông như con khỉ kia thấy có vụ buôn bán lớn, lập tức vui vẻ: "Vẫn là cô gái nhỏ xinh đẹp này thông minh."

Trình Quý Lịch giữ chặt Nguyễn Ngưng: "Ngưng Ngưng, cô mua cái này làm gì, quá đắt!"

Nguyễn Ngưng thở dài: "Tôi thật sự không thể đứng được nữa, ngồi xuống một lát chắc sẽ thoải mái hơn một chút, hơn nữa không chừng sau này vẫn còn phải xếp hàng."

Người đàn ông giống con khỉ kia vừa nghe vậy, vội vàng nói: "Đúng vậy, cô bé này đúng là biết nhìn xa trông rộng. Không biết tình trạng cúp điện này sẽ kéo dài bao lâu, thành phố của chúng ta lại không sản xuất lương thực, hiện tại chúng ta không có xe, làm sao vận chuyển được rau quả hay thịt thà các thứ chứ? Ít nhất cũng sẽ bị hạn chế sức mua một tháng!"
Bạn cần đăng nhập để bình luận