Tôi Lấp Đầy Tủ Lạnh Sinh Tồn Ở Mạt Thế

Chương 336

Nguyễn Ngưng nói: “Được.”

Tiểu Tam Tử nhìn xung quanh rồi hỏi nhỏ: “Anh còn khoai tây không?”

Nguyễn Ngưng khó xử nói: “Tiểu Tam Tử à, khoai tây thì tôi vẫn còn, nhưng tôi cũng cần nó để giữ mạng mình.”

“Tiểu Tam Tử tôi không phải người thích ép buộc người khác đâu? Tôi đổi cho anh hai cái bánh quy nén.”

Vừa nãy ở ngoài cửa cũng không có giá như vậy, sắc mặt Nguyễn Ngưng lộ vẻ khó xử: “Chuyện này...”

Tiểu Tam Tử nói: “Nhiều nhất là ba cái, chứ không thể nào ngang với giá vào cửa được đâu. Ở đó họ thu cho có, chỉ cần có người vào là được.”

Nguyễn Ngưng: “Được.”

Hai người lén lút giao dịch với nhau, Tiểu Tam Tử vui mừng định ôm khoai tây đi.

Nguyễn Ngưng vội vàng hỏi: “Tiểu Tam Tử, tôi có thể hỏi thăm một chút không? Hôm nay ai ở căn cứ Tân Hy Vọng đến đây thế?”

Tiểu Tam Tử nhớ lại một lúc: “Tôi cũng chưa nhìn thấy, hình như có nghe là người họ Lục?”

Nguyễn Ngưng suy đoán: “Lục Tân Hoa?”

“Đúng vậy” Tiểu Tam Tử nói: “Chính là ông ta. Tại sao anh lại hỏi cái này?”

Nguyễn Ngưng nói: “Cùng là người đến từ căn cứ Tân Hy Vọng, tôi muốn xem thử có người nào tôi biết không?”

“Vậy anh quen ông ta à.”

Nguyễn Ngưng cười khúc khích: “Tôi biết ông ta, nhưng ông ta không biết tôi. Lúc trước ở căn cứ tôi cũng từng nghe nói rồi, Lục Tân Hoa này ngày xưa là một đại gia, bây giờ đã giàu hơn rồi.”

Tiểu Tam Tử nói tiếp: “Có tiền thì có ích gì đâu chứ. Thời buổi bây giờ có tiền cũng vô dụng thôi.”

Nguyễn Ngưng nói: “Tiểu Tam Ca nói đúng.”

Tiểu Tam Tử muốn ăn thử khoai tây nên nhanh chóng ra về.

Nguyễn Ngưng đảo mắt nhìn xung quanh, suy nghĩ làm sao để đựng lên một “ngôi nhà” cho mình.

Dù sao nơi đây không được phân chia rõ ràng như khu vực nhà máy, khu A và khu B cũng không có ranh giới, tất cả mọi người đều trộn lẫn vào cùng một chỗ.

Vì vậy chỗ này càng trở nên hỗn loạn.

Đúng lúc này, một chàng trai tầm hai mươi tuổi bước đến, quần áo và ánh mắt đều rất sạch sẽ, so với những người xung quanh thì trông anh ta giống như một con thỏ nhỏ lạc vào bầy sói.

Nhìn thấy chàng trai trẻ tuổi như vậy, những người khác đều xô đẩy phấn kích kéo đồng bọn đến nhìn ngó.

Nguyễn Ngưng nhìn qua rồi phát hiện đó chính là tên bạn trai cũ Lục Trạch giàu có ngu ngốc của mình.

Ngay sau đó, giọng nói tức giận của Lục Tân Hoa vang lên cách đó không xa: “Lục Trạch, mày đứng đó làm gì? Còn muốn tao phải đi tìm mày hả?”

Lục Trạch vội vàng chạy qua đó.

Nguyễn Ngưng đứng phía xa liếc nhìn Lục Tân Hoa.

Tục ngữ nói thật đúng, vật họp theo loài, việc Lục Tân Hoa lựa chọn rời đi Tân Hy Vọng mới là điều hợp lý.

Ông ta là người có đầu óc.

Đáng tiếc Lục Trạch không phải người như thế, anh ta sống sót ở mạt thế là nhờ có Lục Tân Hoa.

Nguyễn Ngưng lắc đầu, tiếp tục tìm những đồ có thể giúp xây ngôi nhà của mình.

Lục Tân Hoa nhìn thấy con trai mình chạy tới, ông ta bực mình nói: “Con rảnh quá không có việc gì làm à, sao con cứ muốn chạy đến đó góp vui làm gì vậy?”

Lục Trạch oan ức nói: “Trước nay con không biết bên ngoài căn cứ như thế nào, cho nên muốn xem thử tình hình mà thôi.”

“Con thì biết cái gì? Con đi xem một chút là hiểu được tình hình sao?”

Lúc này, Lục Trạch phát hiện xung quanh chỉ còn lại bốn vệ sĩ: “Cha, những người khác thì sao, không phải chúng ta mang ra ngoài hơn năm mươi người sao?”

Lục Tân Hoa tức giận: “Con cho rằng chỉ huy căn cứ Minh Nhật ăn chay hay sao, để cho chúng ta đem nhiều vũ trang tư nhân vào bên trong khu S?”

Lục Trạch chần chờ hỏi: “Thế những người khác đi đâu rồi?”

“Được sắp xếp đi tới khu A rồi.” Lục Tân Hoa nheo mắt lại: “Có thể xây dựng được căn cứ lớn như vậy, Trịnh Khôn không phải kẻ ngốc chỉ biết giết người.”

Lục Trạch im lặng.

Lục Tân Hoa liếc mắt nhìn anh ta: “Đây không phải là nơi như Tân Hy Vọng, sau này con phải thông minh lên, có điều với năng lực bây giờ của cha, sau này con cũng không sợ bị ức hiếp.”
Bạn cần đăng nhập để bình luận