Tôi Lấp Đầy Tủ Lạnh Sinh Tồn Ở Mạt Thế

Chương 263

Châu Tiểu Nhiễm cười với bọn họ: “Đây là bạn của tôi, tôi đưa cô ấy tới xem thử, mấy người cứ làm việc của mình đi.”

Nguyễn Ngưng nhìn những vật dụng được trưng bày.

Để cách nhiệt, họ trải một lớp ván gỗ xuống đất, sau đó lại trải thêm một lớp vải rồi mới đặt các vật tư lên đó.

Làm như vậy trông quầy của bọn họ sạch sẽ hơn quầy của nhà khác.

Ngoài bánh quy nén còn có một số thực phẩm hết hạn sử dụng và không biết bao nhiêu bộ quần áo cũ.

Ngoài ra còn có một số sản phẩm kim loại được sử dụng phổ biến trong cuộc sống hàng ngày.

Nguyễn Ngưng không mấy hứng thú với những cái này, cô giả bộ lơ đãng hỏi Châu Tiểu Nhiễm: “Gần đây cậu có gặp Sở Định Phong không?”

Châu Tiểu Nhiễm vội vàng nói: “Không có, tớ chỉ gặp hắn đúng một lần.”

“Cậu muốn tìm hắn hả, tớ có thể bảo chị của tớ hỏi thăm giúp cậu.”

Nguyễn Ngưng lắc đầu: “Không cần đâu, tớ chỉ tùy tiện hỏi thôi.”

Châu Tiểu Nhiễm thấy cô không xem trọng mấy thứ bình thường, trợn mắt nói: “Ngưng Ngưng, tớ thấy cậu rất giống chị gái tớ, thích những thứ mới lạ.”

Cô ta nói nhỏ: “Tớ dẫn cậu đến một chỗ, chắc chắn cậu sẽ thích, bảo đảm sẽ giúp cậu mở mang kiến thức.”

Hai mắt Nguyễn Ngưng sáng lên, trong lòng tò mò.

Rốt cuộc là chỗ nào mà có thể giúp cô mở mang kiến thức?

...

Nghe giọng điệu của Châu Tiểu Nhiễm, chắc địa điểm này có chút lai lịch.

Nguyễn Ngưng cười rộ lên nói: “Được thôi, hôm nay tớ đi theo cậu để mở mang tầm mắt.”

Ngược lại thì Châu Tiểu Nhiễm trở nên xấu hổ: “Thật ra là chợ đen thôi. Có điều nơi này hơi nguy hiểm, cậu đừng mua đồ gì ở đó, chúng ta chỉ đi dạo.”

Nguyễn Ngưng càng thấy tò mò hơn, đồng ý với cô ấy.

Vì thế Châu Tiểu Nhiễm dẫn Nguyễn Ngưng ra khỏi khu chợ ở tòa nhà văn phòng.

Lúc này đã mười một giờ đêm, nhưng cuộc sống về đêm chỉ mới vừa bắt đầu.

Bọn họ rẽ bảy tám khúc cua, dù sao thì Nguyễn Ngưng cũng không quen thuộc thành phố này lắm, cũng không rõ rốt cuộc mình đang đi đâu.

Đột nhiên Châu Tiểu Nhiễm nói: “Tới rồi, chính là nơi này.”

Nguyễn Ngưng nhìn xung quanh, phát hiện có lẽ nơi này trước kia là quảng trường của một trung tâm thương mại, vì trước mặt cô là một tòa nhà thương mại cao bảy tầng.

Châu Tiểu Nhiễm dẫn cô đi về phía cầu thang, có điều không phải đi lên trên mà lại đi xuống dưới.

“Trước kia nơi này là một trung tâm thương mại dưới lòng đất.” Châu Tiểu Nhiễm giải thích nói: “Chị của tớ có dẫn tớ đến đây hai lần, tớ có thẻ mời.”

Vừa dứt lời, Nguyễn Ngưng thấy ở cửa vào tầng hầm có năm người đàn ông cường tráng đứng canh chừng.

Châu Tiểu Nhiễm lấy thẻ mời ra, sau đó lấy ra thêm nửa bao thuốc lá: “Đây là thẻ và tiền thế chấp của chúng tôi.”

Một người đàn ông lực lưỡng trong số đó nói: “Cảm ơn cô Châu đã phối hợp, trước khi cô về đừng quên đến tìm chúng tôi để nhận lại thuốc lá.”

Châu Tiểu Nhiễm giả vờ giả vịt ừ một tiếng.

Hai người đi vào chợ ngầm, bên trong tối đen như mực chẳng thể thấy rõ thứ gì cả.

Châu Tiểu Nhiễm lục lọi trong túi lấy ra một cái bật lửa: “Còn phải tiếp tục đi xuống phía dưới, hai tầng ở trên là bãi đỗ xe, còn chợ đen nằm ở tầng dưới cùng.”

Khi đến tầng hầm thứ ba, nhiệt độ đã giảm xuống không ít.

Thật ra nhiệt độ không khí ở nơi này rất thích hợp để con người sống, nhưng mặt đường bên trên đã bị ngâm trong nước quá lâu, rất dễ bị sụt lún.

Cho nên phía chính phủ sẽ không lựa chọn nơi thế này làm chỗ tránh nạn.

Châu Tiểu Nhiễm đẩy cánh cửa nặng nề trước mặt ra, hai mắt Nguyễn Ngưng trở nên sáng ngời.

Đôi mắt cô sáng lên là bởi vì người ở bên trong dùng đèn pin, trong khung cảnh tối đen như mực, hành động này rất thu hút sự chú ý.

Mà bên trong cũng không có cảnh rộn ràng tấp nập, tốp năm tốp ba tụ tập giống như chợ ở tòa nhà văn phòng.

Phía bên trong chỉ được dọn dẹp sơ sài, vẫn còn dấu vết của trận đại hồng thủy kia, khắp nơi hỗn loạn vô cùng.

Châu Tiểu Nhiễm khẽ nói: “Nơi này cái gì cũng mang ra buôn bán được cả, chúng ta phải cẩn thận.”

Nguyễn Ngưng gật đầu.
Bạn cần đăng nhập để bình luận