Tôi Lấp Đầy Tủ Lạnh Sinh Tồn Ở Mạt Thế

Chương 264

Hai người đi đến trước một quầy hàng đang đốt một ngọn nến, chủ quầy đang hút thuốc, bên cạnh để mấy cái lồng sắt.

Nguyễn Ngưng thấy bên trong lồng sắt có nhốt sáu bảy con chuột.

Nhìn thấy hai cô gái trẻ, chủ quầy cười nói: “Sao nào, thịt tươi hàng thật giá thật đấy, giá chỉ mười ký bánh quy nén một con mà thôi.”

Nguyễn Ngưng nhanh kéo Châu Tiểu Nhiễm bỏ đi.

Châu Tiểu Nhiễm nói: “Cậu ăn thịt chuột bao giờ chưa? Ông chủ của bọn tớ còn định nuôi chuột buôn bán thử xem sao đó, nói không chừng tương lai có thể kiếm kha khá.”

Nguyễn Ngưng không chịu nổi, tuy trong tiểu thuyết có đủ các món ăn kỳ lạ trên trời dưới biển: “Loại động vật này không sạch sẽ cho lắm nhỉ, cẩn thận kẻo xảy ra dịch hạch là tiêu đời.”

“Chị của tớ cũng nói như vậy.” Châu Tiểu Nhiễm nói: “Có điều ông chủ của bọn tớ rất muốn thử.”

Hai người tiếp tục đi về phía trước, thấy bán đủ loại đồ vật, nơi này không chỉ có có gạo, có muối ăn, còn có cả trai lẫn gái nhảy múa thoát y.

Chỗ này đông người nhất, còn có người lấy bánh quy nén ra làm phần thưởng.

Nguyễn Ngưng đứng xem một lúc, cuối cùng bị Châu Tiểu Nhiễm kéo ra.

Nguyễn Ngưng thấy cô ấy đỏ mặt thì thầm buồn cười, nói: “Tiểu Nhiễm, đồ ở đây cũng không quá quý hiếm nhỉ.”

Châu Tiểu Nhiễm lại kéo cô một phen: “Đi nào, bên kia có hàng hiếm đấy.”

Đi theo phía sau Châu Tiểu Nhiễm, Nguyễn Ngưng từ từ đi sâu vào bên trong bãi đỗ xe, bên này có rất nhiều xe chở nước chỉ dùng để rửa sạch dấu chân người.

Châu Tiểu Nhiễm giới thiệu nói: “Nơi này vừa mở không bao lâu, bên trong chủ yếu bán vài… Ừm, đồ mà bên ngoài không tiện bán.”

“Chỗ này xuất hiện là bởi vì có người ở căn cứ tên là Minh Nhật đến, nói muốn đổi vật tư với chúng ta.”

Đôi mắt Nguyễn Ngưng sáng lên: “Căn cứ Minh Nhật?”

Bây giờ cơn đại hồng thủy mới qua đi chưa đến một tháng, không ngờ thành phố bên cạnh đã có người xông xáo đi ra ngoài rồi?

May mắn hôm nay gặp được Châu Tiểu Nhiễm, nếu không thì Nguyễn Ngưng hoàn toàn không hay biết gì.

Đúng là được mở mang tầm mắt.

“Đúng vậy, tên là căn cứ Minh Nhật.” Châu Tiểu Nhiễm nói: “Tuy rằng tớ cũng không hiểu căn cứ nghĩa là gì.”

“Bây giờ thành phố chúng ta còn có chính phủ bảo vệ, còn ngoài kia đã hỗn loạn như mớ bòng bong, tớ nghe chị tớ nói thành phố bên cạnh đã xây dựng rất nhiều căn cứ tư nhân, mua bán người, chiến đấu giành giật ngay trên đường phố, căn cứ Minh Nhật ôm hy vọng đi tranh địa bàn, không ngờ lúc đến thành phố chúng ta lại phát hiện ra có quân đội bảo vệ.”

“Bọn họ sợ ngay.”

Châu Tiểu Nhiễm còn cảm thấy buồn cười trước lời nói của mình: “Sau đó đám người chủ lực của căn cứ đã ủ rũ cụp đuôi ra về, nhưng họ vẫn giữ một ít người ở lại đây để bán buôn.”

Hai người đi vào bên trong, thấy có một cái đèn pin đang được bật sáng.

Nguyễn Ngưng tò mò đi đến xem, phát hiện ở đó bày mấy khẩu súng.

Nguyễn Ngưng chớp mắt.

Châu Tiểu Nhiễm cười hì hì nói: “Trâu bò không, đúng là cái gì bọn họ cũng có thể làm ra được cả, còn có lựu đạn nữa đó.”

Nguyễn Ngưng chỉ có thể nói: “Trâu bò thật.”

Châu Tiểu Nhiễm chỉ dám đứng từ xa nhìn chứ không dám lại gần: “Chị của tớ nói họ có một cái thùng to lắm, trong thùng chứa đầy lựu đạn, còn có cả đạn khói nữa.”

“Tóm lại bên ngoài đã loạn như nồi cháo heo rồi.”

“May mắn chỗ của chúng ta vẫn còn thái bình.”

Nguyễn Ngưng: “Đúng vậy.”

Hai người đứng phía xa nhìn một lúc, sau đó cùng ăn ý trở ra.

Trên đường, Châu Tiểu Nhiễm phổ cập khoa học nói: “Chị của tớ đoán chừng mấy thứ của bọn họ tạm thời không thể bán ra hết được đâu, vì giá cả quá đắt.”

“Tuy mấy đội ở chỗ chúng ta cũng có thu gom vũ khí nhưng hoàn toàn chẳng thấm vào đâu, dù sao trong bốn sở chỉ huy lớn có đông quân nhân như vậy mà.”

Châu Tiểu Nhiễm cười nói: “Thế nào, mấy thứ này lợi hại lắm đúng không.”

Nguyễn Ngưng nói: “Cực kỳ lợi hại.”

Lợi hại đến mức cô đã bắt đầu động lòng với đống vũ khí đó rồi.
Bạn cần đăng nhập để bình luận