Tôi Lấp Đầy Tủ Lạnh Sinh Tồn Ở Mạt Thế

Chương 73

Những con dao cô mang về còn sắc hơn những con dao mà Nguyễn Ngưng từng dùng trước đây, cô lấy ra kiểm tra cảm giác cầm nắm, chọn một vài con dao vừa tay bỏ vào khu vực vũ khí, còn lại thì cho vào khu vực đồ linh tinh.

Lần này mang về rất nhiều đồ đạc, Nguyễn Ngưng suy nghĩ một chút, mở ra khu trang trí nhà cửa.

Nguyễn Ngưng đang băn khoăn không biết nên đặt đồ nội thất bằng gỗ ở khu vực trang trí nhà cửa hay khu vực năng lượng.

Nhưng ngay sau đó cô đã quyết định mặc kệ.

Trước tiên phải mở một cái kho vàng đã!

Cả một bức tường vàng được Nguyễn Ngưng xây thành kim tự tháp, nhìn những ngọn núi vàng lấp lánh trước mặt, cô đã có thể cảm nhận sâu sắc niềm vui của kẻ có tiền.

Nếu có thể đeo vàng lên người thì càng tốt hơn.

Đáng tiếc, đó chỉ là suy nghĩ của cô thôi, Nguyễn Ngưng hạ lệnh đặt hết tất cả châu báu và trang sức bằng vàng lên trên núi vàng.

Sau đó, ánh mắt của Nguyễn Ngưng chuyển sang rượu và hàng xa xỉ.

Mười sáu căn biệt thự cao cấp thật sự có quá nhiều hàng xa xỉ và bộ sưu tập rượu vang, Nguyễn Ngưng mở ra một khu rượu trước, nhưng vấn đề là xử lý những hàng xa xỉ này như thế nào?

Vứt hết thật sao?

Nguyễn Ngưng quyết định đầu tiên sẽ thu gom những sản phẩm chăm sóc da chưa sử dụng đặt chúng vào khu vực vật dụng cần thiết hàng ngày.

Tất nhiên đồ cũ có thể vứt đi, nhưng bây giờ không thể vứt xuống lầu được, tạm thời phải mở thêm khu vực chờ xử lý đã.

Thứ xa xỉ và vô dụng nhất là giày cao gót, mang những thứ này ở tận thế chẳng khác nào tự đâm đầu vào rọ, vì vậy cô chuyển toàn bộ sang khu vực chờ xử lý.

Suy cho cùng, túi xách cũng có tác dụng nhất định, cô chọn khoảng một trăm chiếc vừa lớn vừa đắt tiền, còn lại đều tạm biệt hết.

Giữ lại tất cả quần áo, đặc biệt mấy loại áo khoác lông chồn, không chừng sẽ có lúc phải dùng đến nó.

Làm quần quật cho đến giữa trưa, cuối cùng Nguyễn Ngưng cũng sắp xếp xong không gian, và dư ra hai trăm mét khối, kết quả này coi như không tệ.

Bây giờ đã có thể sử dụng được thiết bị điện tử, cô không cần ở một mình trong im lặng nữa.

Sau khi ăn cơm trưa, Nguyễn Ngưng lấy máy tính bảng ra, tìm chương trình tạp kỹ mới nhất để xem.

Bốn ngày tiếp theo, Nguyễn Ngưng sống một cuộc sống đơn giản, thoải mái.

Mỗi ngày nếu không tập thể dục thì sẽ theo Trình Quý Lịch học bắn cung, rồi nghe cô ấy truyền dạy một vài kinh nghiệm sử dụng súng lục.

Tình hình trong tòa nhà ngày càng căng thẳng.

Hai ngày sau khi cô ra ngoài trời bắt đầu tạnh mưa, mọi người tưởng như nhìn thấy hy vọng, không ngờ đêm đó trời đột ngột đổ một trận mưa to, tầng năm bất ngờ bị ngập, ngay cả đồ đạc cũng không kịp chuyển ra ngoài.

Từ đó mưa lúc to lúc nhỏ, người ở tầng sáu sợ gặp phải tình huống giống tầng năm nên đã dọn đồ đạc ra trước.

Bốn gia đình chỉ có thể rúc vào hành lang, nghĩ đến việc gia nhập tổ tự cứu, nhưng điều kiện để gia nhập nhóm là giao hết đồ ăn, bốn gia đình nghe xong đã bỏ chạy.

Tình hình của Ủy ban tự cứu còn nguy hiểm hơn cả bọn họ.

Lúc ấy, khi Tần Duệ Đức triệu tập Ủy ban tự cứu đã nói sẽ ưu tiên việc phân phối thức ăn cho người già và trẻ em, tuy nhiên, đã bị Ngô Tấn cản lại, tụ tập thêm bốn năm người đàn ông vạm vỡ, nắm lấy quyền phân phối thức ăn trong tay.

Làm sao anh ta có thể phát thức ăn đúng hạn chứ?

Mọi người dăm ba bữa lại phải nhịn đói, ngay cả uống nước cũng phải xin số.

Có người bất mãn với tác phong của anh ta, cũng có người thông minh ủng hộ hoàn toàn, còn tích cực nịnh bợ nên giành được lợi ích.

Những người không hài lòng với anh ta đã bầu Tần Duệ Đức lên làm lãnh đạo của họ, Ủy ban tự cứu cứ thế mà chia thành hai phe, lục đục mỗi lúc đói bụng.

Sáng hôm nay, Tần Duệ Đức mang theo cả nhà tới tìm Ngô Tấn.

Ông ta không tìm anh ta là không được, bởi vì ngay cả ông ta cũng đã nhịn đói hai ngày nay rồi, không có gì bỏ bụng, chỉ có thể uống nước cầm hơi.
Bạn cần đăng nhập để bình luận