Tôi Lấp Đầy Tủ Lạnh Sinh Tồn Ở Mạt Thế

Chương 217

Nguyễn Ngưng suy nghĩ một chút: “Chọn điểm phân bố ngẫu nhiên đi, dù sao cũng nhiều hơn năm điểm.”

“Chọn mở rộng diện tích không gian trồng trọt, giai đoạn này vẫn nên mở rộng quy mô thì hơn.”

“Về phần ba loại vật liệu ăn được trong không gian.” Nói đến đây, Nguyễn Ngưng đột nhiên dừng lại.

Đúng là làm khó cô mà.

Hiện tại trong không gian của cô có rất nhiều thứ, thật sự rất khó để chọn ra ba thứ.

Nguyễn Ngưng: “Có thể cho con gà con của ta vào đó được không? Nó cũng là đồ ăn được.”

Hệ thống kiên quyết từ chối: “Không được, mời ký chủ mau đưa ra lựa chọn, còn bảy phút nữa hệ thống sẽ ngừng hoạt động.”

Nguyễn Ngưng: “Nếu ngươi ngừng hoạt động, phần thưởng này có biến mất không?”

“Ngài có thể đưa ra lựa chọn sau khi khởi động lại hệ thống, trong trường hợp đó ngài sẽ mất mười mày ngày để làm mới.”

Nguyễn Ngưng suy nghĩ mười giây: “Trước tiên cứ đặt bánh quy nén đi, có thể đặt nhiều nhất bao nhiêu?”

Hệ thống: “Ngài có thể đặt năm cái bánh quy nén.”

Tức là một ngày có thể làm mới ba ký rưỡi.

Nguyễn Ngưng rất vui, sở dĩ cô chọn bánh quy nén là vì hạn sử dụng của bánh quy nén khá dài, trong tận thế mọi người đều muốn có được nó, về cơ bản chúng tương đương với tiền tệ đang lưu hành.

Làm mới bánh quy nén tương đương với việc có được một cái máy in tiền.

Lựa chọn thứ hai là thuốc, dù sao cô cũng không thiếu đồ ăn, nhưng thuốc gì thì Nguyễn Ngưng lại không rõ.

Nhiều thuốc quá, nên chọn loại nào mới tốt đây?

Nguyễn Ngưng cắn răng: “Vậy chọn viên iốt đi, dù sao thì sau này ta mới mua nó, hơn nữa nó là loại thuốc cần phải có trong chiến tranh hạt nhân nên càng nhiều càng tốt.”

Vật phẩm cuối cùng, Nguyễn Ngưng nhìn quanh không gian một lượt, cuối cùng chọn được một túi phân bón.

Hệ thống không nói gì: “Ký chủ, ngài có thể ăn cái này hả?”

Nguyễn Ngưng chớp mắt: “Tuy ta không thể ăn nhưng đất của mẹ ta thì có thể.”

Hệ thống: “Cái này không được.”

“Có thể chứa tối đa bao nhiêu mét khối nước?” Nguyễn Ngưng biết lắng nghe.

Hệ thống trả lời: “Tối đa có thể chứa không phẩy ba mét khối nước.”

Bốn bỏ năm lên tức là mỗi ngày một tấn.

Vốn Nguyễn Ngưng đã trữ đủ nước nhưng sắp tới cô sẽ có thể hai mẫu đất, mà trồng trọt thì cần rất nhiều nước.

Đến nỗi có thể không cần phân hóa học nhưng tuyệt đối không thể thiếu nước.

“Một tấn hẳn là đủ tưới hết đất, hơn nữa trong không gian không cần phải tưới nước mỗi ngày.”

Hệ thống: “Ba loại vật tư lần lượt là bánh quy nén, viên i-ốt và nước, ký chủ có xác nhận không.”

Nguyễn Ngưng gật đầu.

Hệ thống: “Ting, hệ thống sẽ tiến hành nâng cấp, trong thời gian này xin ký chủ hãy tự chăm sóc bản thân.”

“Đã phân phát phần thưởng không gian trồng trọt.”

“Đã phân phối hai mươi điểm phân bổ ngẫu nhiên của ngài, lần lượt là thể chất +11, sức mạnh +4, tốc độ +5.”

“Chu Tố Lan nhận được thể chất +7, sức mạnh +2, tốc độ +1.”

“Nguyễn Thứ Phong nhận được thể chất +6, sức mạnh +2, tốc độ +2.”

“Tủ lạnh của ngài có nguồn cung cấp mới, mỗi ngày hưởng thụ cảm giác làm mới gấp ba lần.”

“Đã phân phát phần thưởng xong, mời ký chủ tiếp tục cố gắng, đạt được thành tích lớn hơn.”

“Hệ thống đã ngừng hoạt động.”

Nguyễn Ngưng biết nếu cô lựa chọn ngẫu nhiên thì thể chất sẽ được tăng lên nhiều hơn, dường như hệ thống đã mặc định thể chất là thứ quan trọng nhất trong tận thế.

Có sức lực cũng vô dụng, có tốc độ cũng chỉ có thể chạy nhanh, quan trọng là phải có sức chịu đựng.

Thật ra Nguyễn Ngưng không quan tâm vấn đề này lắm, chỉ là tăng cường thể chất cho Chu Tố Lan và Nguyễn Thứ Phong cũng tốt, dù sao bọn họ cũng lớn tuổi rồi.

Đi loanh quanh vài vòng, Nguyễn Ngưng lại thay giày rồi đi vào khu chợ tự phát.

Hết cách rồi, giá trị may mắn của cô vẫn còn nửa giờ để phát huy tác dụng, vì vậy sẽ thật lãng phí nếu cô không tận dụng tốt nó.

Từ khi công việc kinh doanh của Ngô Đại Vĩ ngày càng phát đạt, quy mô của khu chợ tự phát này cũng nhanh chóng được mở rộng, hành lang nhỏ đông đúc người qua lại, ước tính lượng giao dịch hàng ngày cũng khá lớn.
Bạn cần đăng nhập để bình luận