Tôi Lấp Đầy Tủ Lạnh Sinh Tồn Ở Mạt Thế

Chương 242

Kể lại cuộc gặp gỡ bất ngờ này xong, Châu Tiểu Nhiễm nhìn Nguyễn Ngưng: “Còn cậu, dạo này thế nào rồi?”

Nguyễn Ngưng luôn tâm niệm nói nhiều sẽ sai nhiều nên chỉ nói ngắn gọn: “Còn có thể thế nào, dù có liều mạng cũng phải nghĩ cách để sống sót.”

“Cũng đúng.” Châu Tiểu Nhiễm nói: “Sau đó tớ lại theo chị tớ nghĩ cách đi ra ngoài rồi gặp được sếp của chị ấy nên bắt đầu làm việc cho ông ấy”.

Nguyễn Ngưng gật đầu: “Cũng không tệ, tớ nhớ chị của cậu là quản lý cấp cao đúng không?”

Châu Tiểu Nhiễm nở nụ cười đầy kiêu ngạo: “Đúng vậy, chị ấy rất giỏi.”

Nói xong, cô đột nhiên hạ giọng nói: “Cậu đoán xem hai ngày trước tớ đã gặp ai.”

Nguyễn Ngưng khó hiểu: “Ai?”

“Cái tên Sở Định Phong kia đó!” Châu Tiểu Nhiễm khoa trương nói: “Tớ gặp anh ta ở một khu chợ văn phòng nhỏ, sếp của chị tớ đang kinh doanh ở đó.”

“Thậm chí tớ còn không nhận ra anh ta, dù sao mọi người cũng đã thay đổi rất nhiều nhưng không ngờ chỉ liếc mắt một cái mà anh ta đã nhận ra tớ, còn chào hỏi tớ.”

Nguyễn Ngưng sửng sốt, sau đó vô cùng vui vẻ: “Anh ta trông thế nào?”

Châu Tiểu Nhiễm nhớ lại nói: “Vẫn là dáng vẻ đó, không khác mọi người lắm, chỉ là đã gầy đi rất nhiều.”

Châu Tiểu Nhiễm không chú ý tới cánh tay bị gãy của hắn, điều này chứng tỏ Sở Định Phong đã ngụy trang.

“Còn những chuyện khác thì sao? Anh ta có nói gì với cậu không, ví dụ như anh ta đang làm gì, hay đang ở chỗ nào các thứ.”

Châu Tiểu Nhiễm lắc đầu: “Sao có thể, chị tớ nói bây giờ là tận thế, đã là tận thế thì sao có thể tiết lộ nhiều thông tin cụ thể cho người khác được.”

Nguyễn Ngưng sửng sốt: “Cũng đúng.”

Châu Tiểu Nhiễm tò mò: “Không phải hai người ở cùng một khu chung cư sao, cậu không biết tình hình của anh ta à?”

Nguyễn Ngưng nói: “Tớ đã rời khỏi đó được một thời gian.”

“Thì ra là thế.” Châu Tiểu Nhiễm đột nhiên tỉnh ngộ: “Anh ta cũng hỏi tớ về tình hình của cậu, tớ nói chúng ta đã mất liên lạc từ sau Siêu bão Mặt Trời, không ngờ hôm nay lại gặp được cậu ở đây.”

Nguyễn Ngưng mỉm cười: “Xem ra duyên phận đã để chúng ta gặp lại nhau.”

Châu Tiểu Nhiễm nói: “Tiếc là hiện tại không tiện liên lạc, không biết khi nào chúng ta mới có thể gặp lại.”

Nguyễn Ngưng: “Sẽ có cơ hội thôi.”

Châu Tiểu Nhiễm đột nhiên nói: “Đúng rồi, tớ nhớ anh ta không những hỏi thăm tin tức của cậu mà còn hỏi thăm Lục Trạch, nhưng làm sao tớ biết ông chủ Lục đang ở đâu.”

Nguyễn Ngưng bất ngờ: “Anh ta hỏi thăm Lục Trạch làm gì?”

Châu Tiểu Nhiễm lắc đầu: “Có thể là muốn thông qua anh ta để tìm cậu?”

Nguyễn Ngưng nhíu mày.

Lúc này, một cô gái xinh đẹp đi ra khỏi trại tị nạn.

So với Châu Tiểu Nhiễm, khí chất trên người Châu Tiểu Khuyết nổi bật hơn rất nhiều, ánh mắt sắc bén, vừa nhìn đã biết là một cô gái thông minh, mạnh mẽ.

Chị ta vừa xuất hiện, Châu Tiểu Nhiễm đã nói: “Chị tớ ra rồi, chắc là đang tìm tớ về nhà, khi nào có cơ hội chúng ta nói chuyện tiếp.”

Nguyễn Ngưng gật đầu: “Lần sau nếu còn gặp Sở Định Phong, cậu nhớ cho dù anh ta có nói cái gì thì cậu cũng không được tin.”

Châu Tiểu Nhiễm ừ một tiếng: “Tớ đã bị lừa hai lần, sau này nhất định sẽ cẩn thận.”

Nguyễn Ngưng dở khóc dở cười, nhìn hai chị em họ đi xa.

Cô có cảm giác sau này vẫn còn cơ hội gặp lại hai chị em họ.

Giống như hai chị em họ vẫn sẽ gặp Sở Định Phong.

Nhưng Sở Định Phong hỏi thăm Lục Trạch để làm gì, ở phần đầu của tiểu thuyết, nhà họ Lục vẫn luôn là người vô hình.

Không lẽ thật sự là vì tìm cô?

Nguyễn Ngưng âm thầm suy nghĩ, xem ra dù có giấu mình cũng vô dụng, chắc chắn Sở Định Phong vẫn sẽ để mắt tới cô, một đối tượng đặc biệt có bàn tay vàng.

Đã thế, không bằng chạm mặt lần nữa?
Bạn cần đăng nhập để bình luận