Tôi Lấp Đầy Tủ Lạnh Sinh Tồn Ở Mạt Thế

Chương 349

Sở Định Phong coi trọng căn cứ Huyết Sắc, căn cứ của Ân Gia Nhu, nhưng Ân Gia Nhu vốn bướng bỉnh và ghét đàn ông.

Sở Định Phong lại dụ dỗ chị em tốt của Ân Gia Nhu, cuối cùng hai chị em đường ai nấy đi, căn cứ Huyết Sắc bị phá hủy, ở đại kết thúc thì Gia Nhu ôm hận mà chết.

Thời điểm Nguyễn Ngưng đọc tiểu thuyết, cô cảm thấy nhân vật này khá thú vị.

Có thể tác giả muốn truyền tải quan niệm phụ nữ không chịu khuất phục đàn ông sẽ phải gánh chịu hậu quả nặng nề. Nhưng Nguyễn Ngưng cảm thấy Ân Gia Nhu là một người cẩn thận trong sự nghiệp, mọi việc cô ấy làm đều đã được tính toán kỹ càng, dù tàn nhẫn, vì chính nghĩa hay xấu xa, đều là để bảo vệ các cô bé trong căn cứ Huyết Sắc.

Trong tiểu thuyết, phụ nữ thực sự không dễ hòa nhập.

Khi hai căn cứ đánh nhau, chiến lợi phẩm cuối cùng có thể không có bánh quy nén, mà nhất định là phải có phụ nữ.

Nếu có vẻ ngoài xinh đẹp hoặc may mắn thì không bị bắt làm nô lệ, nhưng lại phải sống như phụ nữ cổ đại, một người đàn ông có ba vợ bốn nàng hầu.

Đây chính là số phận của phụ nữ trong tiểu thuyết gốc.

Mà cuốn tiểu thuyết còn miêu tả, hầu hết những người phụ nữ ở đây đều ôm tâm lý chung chồng với nhiều chị em khác nhưng không phải lo ăn uống thì được coi là điều may mắn trong những ngày mạt thế.

Sự tồn tại như Ân Gia Nhu rõ ràng là sự khác biệt, cô ấy muốn đoàn kết và giúp đỡ lẫn nhau.

Đương nhiên điều này trái ngược với những gì Sở Định Phong đã làm.

Mà giờ đây, chính là cuộc gặp gỡ lịch sử giữa Sở Định Phong và Ân Gia Nhu.

Nguyễn Ngưng thích ngắm người đẹp cho nên người đầu tiên cô chú ý tới đương nhiên là Ân Gia Nhu, vẻ mặt cô ấy không thay đổi nhiều, khi nhìn thấy Sở Định Phong cô ấy không vui cũng không chán ghét.

Nhưng trong mắt Sở Định Phong lại âm thầm vui mừng.

Hắn cảm thấy vận mệnh của mình đã xoay chuyển, người phụ nữ này nhất định là dành cho hắn, chỉ cần hắn cưới thủ lĩnh căn cứ, toàn bộ phụ nữ trong căn cứ sẽ là của hắn.

Để thể hiện bản thân, Sở Định Phong ngẩng cao đầu ưỡn ngực.

Bên kia, Ân Gia Nhu lạnh nhạt liếc nhìn bộ dạng như gà chọi của hắn, quay lại hỏi Lệ Lệ: “Đây có phải là người mà em mang về không?”

Lệ Lệ nói: “Đúng vậy, em phát hiện bí mật lớn này ở căn cứ Nhật Minh.”

Gia Nhu cau mày: “Anh ta có bí mật gì chứ? Anh ta có phải là con trai của Trịnh Khôn không?”

Lệ Lệ mỉm cười, quay lại nói với Sở Định Phong: “Anh Sở, mau cho chỉ huy căn cứ của chúng tôi xem phép thuật của anh đi. Tôi tin cô ấy sẽ kinh ngạc đó.”

Sở Định Phong vốn không muốn lộ ra bàn tay vàng của mình, nhưng người trước mặt đã biết, hơn nữa hắn quyết tâm thu phục Ân Gia Nhu nên khoe ra cũng không có vấn đề gì.

Nếu không, với vẻ ngoài của hắn, làm gì có người phụ nữ nào cam lòng làm vợ của hắn chứ?

Nghĩ đến đây, hắn bước tới bàn rồi đặt tay lên mặt bàn.

Một hộp dưa hấu cắt sẵn xuất hiện trên bàn.

Trong mắt Lệ Lệ tràn ngập vui mừng: “Ồ, anh còn có thứ này nữa sao! Thật tốt, đã lâu rồi tôi không được ăn dưa hấu.”

Nói xong, cô ta không để ý đến Ân Gia Nhu đang nhìn, chạy tới, xé bao bì ra, cầm một miếng cho vào miệng.

Ân Gia Nhu sửng sốt: “Chuyện gì đang xảy ra vậy?”

Lệ Lệ cười khúc khích: “Đây là bí mật của căn cứ Nhật Minh. Có vẻ như anh ta có thể biến ra thức ăn. Tên Trịnh Khôn đó đã giấu anh ta rất kỹ. Nếu không phải ly gián Trịnh Nghĩa Lãng thì em đã không thể phát hiện ra bí mật này.”

Gia Nhu có vẻ không thể tin.

Lệ Lệ cầm hộp dưa hấu đưa cho Ân Gia Nhu: “Chị, ăn thử đi. Cái này ăn được thật đấy.”

Ân Gia Nhu do dự một chút, sau đó cầm một miếng dưa hấu lên, nước dưa hấu đậm đà lập tức lan ra trong miệng, ngọt ngào vô cùng.

“Thật sự là dưa hấu này.”

Lệ Lệ tự hào nói: “Lần này em làm rất tốt phải không?”
Bạn cần đăng nhập để bình luận