Tôi Lấp Đầy Tủ Lạnh Sinh Tồn Ở Mạt Thế

Chương 438

Nguyễn Ngưng hiểu, anh ta tới cảnh cáo cô vì qua máy quét đã biết được vị trí làm việc của cô.

Quả nhiên, đối với người máy mà nói, con người không đáng có riêng tư.

Nguyễn Ngưng thuận miệng gật đầu đồng ý: “Tôi chỉ muốn mượn toilet thôi.”

Người máy nói: “Bên kia có một nhà hàng thức ăn nhanh. Dùng xong vui lòng rời khỏi đây ngay, nếu không tôi sẽ thẩm tra cô.”

Nguyễn Ngưng: “Được.”

Đi vào phòng vệ sinh, Nguyễn Ngưng trực tiếp sử dụng thiết bị ẩn thân.

Ngay sau đó, trợ lý trí năng đã phát ra cảnh báo: “Ngài không ở khu vực dịch vụ! Ngài không ở khu vực dịch vụ! Vui lòng quay lại khu vực dịch vụ trong vòng một phút, nếu không trung tâm thông minh sẽ tìm kiếm và xử lý ngài.”

Nguyễn Ngưng không thèm để ý đến nó, nếu trợ lý trí năng đã nói như vậy thì chứng tỏ tín hiệu đã bị che chắn.

Khi rời khỏi nhà hàng thức ăn nhanh, Nguyễn Ngưng nhìn thấy người máy vừa cảnh báo cô đang lao vào, rõ ràng là do Trung tâm Trí năng chỉ huy.

Thành thật mà nói hiệu suất làm việc của nó rất cao.

Nguyễn Ngưng không nhìn bọn họ nhiều mà đi về phía bức tường cao bên kia.

Bức tường rất cao, cô thực sự không thể bay ra ngoài, nhưng cô có thể dịch chuyển ra ngoài, dù sao kỹ năng của cô cũng có thể xuyên qua tường.

Nguyễn Ngưng không sử dụng dịch chuyển tức thời ngày mà lẻn vào khu vực quản lý quân sự, phát hiện trong đó có rất nhiều loại người máy khác nhau.

Có một số rất cao, một số trông giống như những chú chó con và một số thì nhỏ như con muỗi.

Ngoài ra còn có ba chiếc máy bay giống đĩa bay đang tuần tra trên bầu trời.

Nguyễn Ngưng không biết có loại người máy nào nhỏ hơn không, ví dụ như con chip trong não cô chắc chắn rất nhỏ.

Có lẽ có rất nhiều người máy siêu nhỏ trong thành phố này mà con người thậm chí không thể nhìn thấy hoặc chạm vào.

Nghĩ đến đây cô cảm thấy thật đáng sợ.

Có lẽ vị trí cô biến mất quá nhạy cảm, không khí trong khu vực quản lý nhanh chóng trở nên căng thẳng, trên người những người máy vừa nghỉ ngơi đều mang đầy đạn, như thể sẵn sàng giết người bất cứ lúc nào.

Ỷ vào việc đối phương không nhìn thấy mình, Nguyễn Ngưng nhìn toàn thân người máy một lượt, mở mang tầm mắt.

Nếu như tất cả những chiếc xe đã được thu vào không gian ở màn trước đều không biến mất, Nguyễn Ngưng còn muốn thu một vài người máy vào không gian.

Tiếc quá.

Sau khi dạo quanh khu vực quản lý khoảng một giờ, Nguyễn Ngưng đi đến bên cạnh bức tường cao rồi sử dụng kỹ năng dịch chuyển tức thời của mình.

Khoảnh khắc tiếp theo, cô xuất hiện bên ngoài bức tường cao.

Ánh sáng rực rỡ biến mất.

Hoàn toàn khác với những gì cô tưởng tượng, Nguyễn Ngưng cho rằng bên ngoài bức tường cao là khu bảo tồn sinh thái lấy thiên nhiên làm rào chắn, cô không ngờ bên ngoài lại có một di tích.

Trần trụi, không có gì.

Ngay cả mặt đất cũng cực kỳ khô và nứt nẻ.

Cô nhìn lên và chỉ thấy một bầu trời đầy sao, số lượng sao gấp ba lần số lượng sao có thể quan sát được ở Trái Đất.

“Có phải đã tạo quá nhiều vệ tinh nhân tạo sao rồi không?” Nguyễn Ngưng đoán.

“Nếu đây cũng là tiểu thuyết, vì sao tác giả không sắp xếp một mặt trăng?”

“Không đúng!”

Nguyễn Ngưng phát hiện ra một vấn đề lớn: “Không những không có trăng, vừa rồi trong thành phố có quá nhiều ánh đèn nên cô quên mất trên trời hẳn phải có mặt trời mới đúng.”

Rốt cuộc hành tinh khoa học viễn tưởng này trông như thế nào?

Dù thế nào đi nữa, cô vẫn phải tiếp tục đi về phía nam.

Ở đây không có gì cả, nhưng lái xe rất thuận tiện, Nguyễn Ngưng lấy chiếc Mercedes-Benz từ trong không gian ra, lái xe về hướng la bàn chỉ.

Khoảng hai giờ sau, Nguyễn Ngưng hủy bỏ ẩn thân.

Trợ lý thông minh vốn đang phát ra tiếng động ồn ào và không có tín hiệu, nhưng bây giờ nó đột nhiên trở nên im lặng.

Trong hoang mạc hoang vắng chỉ có tiếng xe gầm rú của Nguyễn Ngưng.

Tuy nhiên, trợ lý trí năng chỉ im lặng trong vài giây, ngay sau đó nó nói: “Đã phát hiện ngài đang ở ngoài phạm vi của bức tường cao, trợ lý không thể liên lạc được với Trung tâm Trí năng.”
Bạn cần đăng nhập để bình luận