Tôi Lấp Đầy Tủ Lạnh Sinh Tồn Ở Mạt Thế

Chương 362

Nhưng cô không dám để thịt tươi vì sợ mùi máu tanh quá nồng sẽ thu hút cá mập tới, nên chỉ có thể rửa sạch rồi mới thả xuống.

Mặc dù hệ thống nói con tàu có thể chạy trốn được,nhưng Nguyễn Ngưng không dám mạo hiểm.

Ở giai đoạn này, nơi giàu tài nguyên nhất chính là đại dương, mặc dù chỉ được coi là tương đối nhưng chí ít vẫn có thể tìm được chút thức ăn.

Ngày đầu tiên Nguyễn Ngưng câu được một con cá, bởi vì không biết có thể ăn được hay không, cô bèn thả nó về với biển rộng.

Ngày hôm sau thì câu được một con bạch tuộc, Nguyễn Ngưng cảm thấy chắc là có thể ăn, nên làm ngay món nướng tươi ngon.

Hương vị cũng tàm tạm.

Sau đó, Nguyễn Ngưng lục lọi mọi ngóc ngách, cuối cùng tìm được một bộ bách khoa toàn thư về động vật biển, sau đó bắt đầu đối chiếu học hỏi.

Lần này cô đã biết thứ gì có thể ăn và không thể ăn rồi.

Kiếp sống câu cá của Nguyễn Ngưng đã trở nên suôn sẻ hơn nhiều, nhưng cô không câu cá hằng ngày nữa mà dành ra nhiều thời gian để luyện tập bắn súng.

Phần thưởng lần trước của hệ thống chính là có thể cho ba vật phẩm giống nhau vào tủ lạnh để làm mới, Nguyễn Ngưng không chút do dự lựa chọn đạn súng bắn tỉa.

Bởi vì số đạn còn lại không nhiều, hiện tại mỗi ngày có thể làm mới được mười hai viên đạn súng bắn tỉa.

Ngoài ra, hai vật phẩm còn lại được đặt là lựu đạn và máy bay không người lái.

Hai thứ này mỗi ngày có thể làm mới tám trái lựu đạn và bốn máy bay không người lái.

Lênh đênh trên biển hơn nửa tháng, Nguyễn Nhưng cũng giữ thói quen mở máy theo dõi xem tình trạng của Sở Định Phong.

Hắn vẫn bị nhốt trong căn cứ Huyết Sắc.

Ân Gia Nhu như BUG, mỗi tuần sắp xếp một người vợ cho hắn, bằng cách này mà căn cứ Huyết Sắc đã tích trữ được không ít bánh bích quy, không còn bị đói bụng nữa.

Đạn và súng thì đắt đỏ hơn, nhưng mà trong thời đại mạt thế này, chúng cực kỳ quan trọng, cho nên Ân Gia Nhu cũng chuẩn bị sẵn một ít.

Cô ấy chọn phục chế hai món này là vì nếu khi phát bánh quy nén ra sẽ không khiến mọi người nghi ngờ, ngoài ra bánh quy nén dễ bảo quản, một ngày nào đó Sở Định Phong chết đi cũng không sợ không có cái để ăn.

Còn về phần Sở Định Phong, ánh mắt hắn thất thần, đầu óc trên mây.

Thấy không có chuyện gì xảy ra, Nguyễn Ngưng tắt màn hình, đi ra boong câu cá.

Đang chán nản, hệ thống đột nhiên thông báo: “Báo cáo ký chủ, radar dẫn đường phát hiện phía trước có một hòn đảo.

Trên đường đi, thỉnh thoảng sẽ có hòn đảo xuất hiện.

Trước kia Nguyễn Ngưng trước rất thích du lịch đảo nên đã chi rất nhiều tiền cho sở thích đó, nhưng giờ thì không còn hứng thú với đảo nữa.

“Chúng ta đang ở đâu vậy?”

Hệ thống nói: “Theo hệ thống của radar giám sát, hiện chúng ta đang ở Nam bán cầu, không biết nơi này có bị ảnh hưởng bởi mưa axit hay không”.

Nguyễn Ngưng: “Trên đảo này có gì đặc biệt không?”

Hệ thống: “Không biết.”

Dù sao thì bây giờ cũng nhàm chán, Nguyễn Ngưng nghĩ ngợi: “Hình như ta có một cái máy thở dưới nước đúng không, nếu dùng cái này thì có cần mặc đồ lặn không?”

Hệ thống trả lời: “Không cần đâu, sau khi dùng máy thở, ngài sẽ như một con cá dưới nước.”

Nguyễn Ngưng nhướng mày, lấy đồ bơi trong không gian ra, sau đó lắp đặt thiết bị định vị 24/24 trên tàu.

Hệ thống cũng không cản cô lại, vì sử dụng máy thở lặn biển sẽ không nguy hiểm, hơn nữa còn có thiết bị định vị nên có thể trở về tàu bất cứ lúc nào.

Sau khi thay đồ bơi xong, Nguyễn Ngưng đứng trên boong tàu nhảy xuống biển.

Cảm giác này thật sự rất kỳ diệu.

Cứ như cô đã biến thành một con cá thực thụ, sau khi xuống biển không gặp bất cứ trở ngại nào, hơn nữa còn có thể thở rất thoải mái.

Nguyễn Ngưng ngẫm nghĩ, lấy ra đèn và dao lặn ra, tiếp tục lặn xuống.

Qua khoảng chừng hai mươi phút, xung quanh không còn ánh sáng lọt xuống, Nguyễn Ngưng dùng đèn lặn chiếu bốn phía, thỉnh thoảng có thể nhìn thấy từng đàn cá biển đi qua.
Bạn cần đăng nhập để bình luận