Tôi Lấp Đầy Tủ Lạnh Sinh Tồn Ở Mạt Thế

Chương 390

Chu Tố Lan nghiên cứu thiết bị truyền tin một lát, sau đó yêu cầu Nguyễn Ngưng kiểm tra hiệu quả cuộc gọi ngay tại chỗ.

Bà ấy tò mò hỏi: “Cái này không có mật mã hả, người khác nhặt được cũng có thể sử dụng?”

Nguyễn Ngưng lắc đầu: “Không được, nhất định phải được con cấp quyền hạn thì mới có thể sử dụng, nếu không nó chỉ là một tảng đá thôi.”

Chu Tố Lan càng vui vẻ hơn: “Không tệ.”

Nguyễn Ngưng cũng mỉm cười, cầm cuốc giúp Chu Tố Lan đào đất.

Bận rộn đến khi mặt trời ngả về Tây, ba người bắt đầu ăn tối.

Hiện tại Nguyễn Thứ Phong vô cùng hứng thú với người máy trồng trọt, ngày nào cũng chạy theo sau mông nó, hận không thể kết nghĩa anh em với người máy.

Khi có thời gian rảnh, ông ấy sẽ yêu cầu người máy biểu diễn biến hình cho mình xem.

Người máy trồng trọt sẽ không cảm thấy mất kiên nhẫn, vô cùng kiên nhẫn, phối hợp giống như đang dỗ dành trẻ con.

Đợi đến khi ba người ăn gần xong, Nguyễn Thứ Phong đột nhiên hỏi: “Chúng ta có nên để một ít động vật ở lại đây không?”

Thật ra Nguyễn Ngưng cũng từng nghĩ đến chuyện này: “Nhưng gà cũng có thể ăn hạt giống đúng không?”

Nguyễn Thứ Phong gật đầu: “Chúng sẽ ăn hạt giống nên chúng ta không thể giữ lại nhiều.”

Nguyễn Ngưng suy nghĩ một lúc: “Cái đó để nói sau, dù sao tạm thời chúng ta sẽ không rời khỏi đây. Hay là cha làm một cái chuồng gà đi, xem động vật có thể thích ứng với hoàn cảnh bên ngoài hay không.”

Chu Tố Lan: “Ý kiến này không tệ, chúng nó không giống Tiểu Hoàng và Tiểu Hoàng Hoàng đã sống ở ngoài từ nhỏ, vẫn phải thử trước một chút.”

Nguyễn Thứ Phong hoàn toàn đồng ý.

Ngược lại Nguyễn Ngưng nói: “Ngày mai con sẽ đến căn cứ Tân Hy Vọng, lần trước con đã đưa đồ hộp cho Ngô Đại Vĩ, nếu không đi thu tiền thì ông ta sẽ cảm thấy kỳ lạ.”

Nguyễn Thứ Phong nhíu mày: “Phải đi xa như vậy?”

Nguyễn Ngưng nhíu mày, mỉm cười: “Cha, đây là thu vàng đấy.”

Nguyễn Thứ Phong suy nghĩ một hồi cảm thấy cũng đúng, hơn nữa lần này hẳn là không có nguy hiểm gì nên cũng không ngăn cản cô nữa.

Sáng sớm hôm sau, Nguyễn Ngưng rời giường xuất phát.

Từ nơi này đến căn cứ Tân Hy Vọng cũng phải mất mười ngày nửa tháng, đi xe đạp có thể mất hơn một nửa thời gian, vì vậy Nguyễn Ngưng sử dụng luân phiên cả xe máy và ô tô.

Chẳng bao lâu, Nguyễn Ngưng đã đến nơi.

Nguyễn Ngưng vẫn chưa trả lại giấy thông hành lãnh ở Tân Hy Vọng lần trước nên lần này cô có thể đi thẳng vào như trước.

Đầu tiên, Nguyễn Ngưng đến chỗ Ngô Đại Vĩ sống tìm ông ta nhưng phát hiện ông ta không ở đây.

Cô đến khu giao dịch, thấy chỗ này vô cùng náo nhiệt.

Nhu cầu ăn uống của mỗi người khác nhau, họ có thể lấy những thứ bản thân không ăn ra, ví dụ như nếu họ cho rằng đồ hộp hoặc cá đắt tiền thì họ có thể đến chợ để đổi lấy khoai tây rẻ hơn.

Trong chợ vô cùng sôi động.

Tìm khoảng mười phút, cuối cùng Nguyễn Ngưng cũng tìm được Ngô Đại Vĩ.

Quầy của ông ta bày rất nhiều đồ hộp và những thứ khác, công việc làm ăn cũng tương đối tốt.

Nguyễn Ngưng cố ý đi qua rồi ngồi xổm xuống: “Anh trai, đồ hộp bán thế nào?”

Ngô Đại Vĩ ngẩng đầu lên, vừa nhìn thấy cô, ông ta kinh ngạc: “Em gái, cuối cùng cô cũng đến.”

“Lần trước còn nói là nửa tháng sau sẽ tới, làm tôi ngày nào tôi cũng đợi cô.”

Lần cuối cùng bọn họ gặp nhau là một tháng trước, Nguyễn Ngưng có hơi xấu hổ: “Tôi bận quá nên mới làm chậm trễ.”

Ngô Đại Vĩ vỗ vỗ Lý Vận Sơn ở bên cạnh: “Cậu ở đây canh, tôi và cô Nguyễn đi bàn chuyện.”

Lý Vận Sơn cười tủm tỉm nói: “Được, anh Ngô, anh cứ yên tâm.”

Nguyễn Ngưng và Ngô Đại Vĩ đi vòng đến một nơi tương đối xa rồi cô mới hỏi: “Tôi thấy trong quầy của anh vẫn còn đồ hộp, vẫn chưa bán hết à?”

Ngô Đại Vĩ: “Đâu có. Hàng của cô đã bán hết từ lâu rồi, bây giờ đều là hàng thay thế.”

Nguyễn Ngưng cười: “Vậy thì tốt.”

Ngô Đại Vĩ: “Chúng tôi chuẩn bị xong vàng rồi, nhưng tất cả đều là dây chuyền vàng và vòng tay vàng, cô biết đấy, chúng tôi chỉ làm ăn nhỏ nên cũng chỉ thu được mấy cái này thôi.”

Bạn cần đăng nhập để bình luận