Tôi Lấp Đầy Tủ Lạnh Sinh Tồn Ở Mạt Thế

Chương 167

Nguyễn Ngưng đang muốn xuống núi, thì hệ thống đột nhiên nói: “Ký chủ, đợi đã, Sở Định Phong và nữ chính Khương Tự Thủy gặp nhau rồi.”

Nguyễn Ngưng: “Ồ, vậy anh ta sẽ nhanh chóng tạo ra điểm cống hiến của gia tộc thôi.”

Hệ thống chán nản: “Ký chủ, đến nước này rồi mà ngài vẫn còn có tâm trạng mà ồ sao.”

Nguyễn Ngưng cười nói: “Sao lại không có tâm trạng chứ, bây giờ anh ta chẳng có gì trong tay đúng không nào? Chẳng lẽ quý nữ của nhà giàu kia sẽ để mắt tới anh ta sao?”

Hệ thống: “Không biết chừng sức quyến rũ của nhân vật chính vô địch như vậy thì sao?”

Nguyễn Ngưng nghĩ một lúc thấy cũng đúng: “Vậy chúng ta mau nghĩ cách đi.”

Trên đường về Nguyễn Ngưng nghỉ ngơi lấy sức hai lần, tranh thủ về đến tầng mười tám trước giờ cơm trưa.

Bên kia, Triệu Na Na kéo củi khô vào trong biệt thự, thấy em trai bốn tuổi đang ném củi vào lò sưởi.

Cô ta bước nhanh tới: “Em cẩn thận một chút, không được đứng gần như vậy.”

Triệu Tiểu Bảo ngoan ngoãn nói: “Chị, cuối cùng chị cũng về rồi, em ở đây một mình sợ lắm.”

Triệu Na Na ôm lấy cậu bé.

Buổi tối, Sở Định Phong đi ra ngoài đã trở về, nhìn thấy trong nhà toàn là cành củi khô, hắn cười nói: “Na Na, sao em lại ra ngoài đốn củi rồi, không phải tôi đã nói không cần vất vả như vậy sao?”

Trong lòng Triệu Na Na nói thầm, đúng là miệng anh nói như vậy thật, nhưng từ trước đến nay anh không mang quá nhiều củi về nhà, chẳng lẽ cô ta phải ở không để rồi chịu cảnh chết cóng sao?

Nhưng sao hôm nay Sở Định Phong lại hưng phấn như vậy?

Đương nhiên Sở Định Phong không thể nói mình đã tìm được mục tiêu mới, anh ta lấy ra một miếng thịt bò đông lạnh ở trong túi: “Em xem, tối nay chúng ta ăn thịt!”

Hai mắt Triệu Na Na sáng lên, cô ta đi theo Sở Định Phong mặc dù không bị đói bụng, nhưng đều là ăn bánh quy nén hoặc bánh bao, rất lâu rồi không đụng vào thịt.

Sở Định Phong hào phóng nói: “Lát nữa em chế biến cái này đi, tối nay chúng ta thêm món.”

Triệu Na Na lập tức ừ một tiếng, coi miếng thịt bò như bảo bối, cô ta đi đến bên cạnh bếp lửa: “Chúng ta để nó rã đông trước đã, hôm nay ăn một nửa. Không, không được, bây giờ thức ăn có thể dự trữ được, chúng ta ăn một phần năm thôi.”

Sở Định Phong đứng cạnh cô ta bĩu môi: “Khó khăn lắm mới tìm được thịt, phải ăn cho thỏa thích, hôm nay nấu hết đi, tôi còn muốn lấy chút rượu đỏ để uống.”

Triệu Na Na ngạc nhiên nói: “Chúng ta không thể ăn nhiều trong một bữa, ít nhất nên chia làm hai bữa để ăn.”

Sở Định Phong thầm nghĩ lần nào hắn xuống núi cũng ăn nhiều hơn lượng thịt này: “Nghe tôi, chồng em có bản lĩnh, hôm nay ăn cái này.”

Triệu Na Na càng thêm chắc chắn người này chắc chắn đã làm cái gì đó, trước kia cha của cô ta làm điều gì sai, sẽ giả vờ rộng lượng với mẹ con cô ta.

Cô ta cúi đầu nói: “Được thôi.”

Sau khi nấu xong miếng thịt bò, hai người với Triệu Tiểu Bảo cùng nhau ăn cơm.

Tay nghề của Triệu Na Na chẳng có gì đặc sắc, hoặc nói trước kia chưa từng nấu cơm, còn kỹ năng nấu nướng hiện tại là nhờ Trình Kiều Nguyệt dạy dỗ sau khi tận thế đến.

Lại thêm Sở Định Phong sợ gây ra nghi ngờ nên không lấy gia vị ra, cho nên miếng thịt bò này chỉ được luộc chín mà thôi.

Tạm thời Sở Định Phong vẫn còn rất phấn khích, hắn chỉ ăn hai miếng rồi bỗng thấy mất ngon, cầm ly rượu ngâm trên bàn lên đong đưa.

Còn Triệu Na Na ngồi bên cạnh như nhặt được bảo bối, từ đầu đã không quan tâm đến Sở Định Phong có ăn hay không, chỉ tập trung đút thịt cho em trai mình.

Triệu Tiểu Bảo ăn đến vui vẻ, miệng toàn dầu bóng loáng.

Sở Định Phong thấy cậu em vợ thì đã không vui, dùng thìa múc một thìa thịt đưa cho Triệu Na Na: “Em ăn nhiều một chút, đừng cứ mãi lo cho em trai em.”

Triệu Na Na cúi đầu: “Ừ, tôi biết rồi, trẻ con có ăn được bao nhiêu đâu.”

Sở Định Phong liếc nhìn Triệu Tiểu Bảo.
Bạn cần đăng nhập để bình luận